Một giây sau, Kỷ Sênh đột nhiên đưa tay lên quàng vào cổ Lý Tranh Diễn: “Nặc Nặc, đây chính là anh trai tớ! Lúc trước do tớ và anh ấy cãi nhau nên mắng anh ấy như thế! Chứ bình thường quan hệ của bọn tớ rất tốt.”
Lý Tranh Diễn cũng chỉ cười không nói thêm gì.
Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt, cô nhìn Bắc Minh Dục như không tin vào tai mình, muốn tìm ai đó làm chứng: “Là thật sao?”
Kỷ Sênh có một bà mẹ không thèm quan tâm gì tới bạn bè của con gái – điều này Lương Nặc biết, thế nhưng anh trai...?
Trời!
Lương Nặc ngạc nhiên hơn bất cứ điều gì, Bắc Minh Dục liếc nhìn Lý Tranh Diễn: “Người ta có anh trai hay không thì liên quan gì tới em chứ?”
“Còn không cho em được tò mò à?”
Lương Nặc đấm vào cánh tay Bắc Minh Dục.
Kỷ Sênh hắng hắng giọng rồi nói: “Đúng vậy, đây chính là anh trai tớ, trước đây chưa nói với mọi người thôi.”
Lý Tranh Diễn lạnh lùng lườm Kỷ Sênh, quay ra ấn chuông gọi nhân viên phục vụ, nhân viên nhanh chóng đi vào hỏi có yêu cầu gì, Lý Tranh Diễn liền gọi mấy chai rượu mạnh.
“Có phải là nên chúc mừng một chút không, anh trở thành anh trai quang minh chính đại của em?”
Kỷ Sênh nhếch mép để lộ sự ghê tởm: “Có thể người anh trai như anh đúng là vinh hạnh của em!”
Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ liền mang tới rượu.
Kỷ Sênh tự tay mở một bình, tự hào cầm chai rượu giơ lên cao: “Nặc Nặc, Bắc Minh thiếu gia, tuy là tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842811/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.