Bí thư thôn bị cô nói vậy liền ấp úng: “Trên huyện khách ở kín rồi.” nói xong ông ta liền thay đổi hướng ánh mắt rồi tiếp tục: “Vị tiên sinh đây đã đồng ý quyên góp một khoản tiền lớn giúp thôn sửa đường, cô cũng là một phần tử của thôn này, huống hồ ông Tôn đã qua đời nhiều năm như hế rồi, người trong thôn năm nào cũng đốt hương vàng mã, chúng tôi đây cũng chỉ là giúp một đứa cháu ngoại làm việc tốt mà thôi, chẳng lẽ bây giờ cô không nên báo đáp người trong thôn à?”
Lương Nặc nắm chặt tay: “Báo đáp cũng không nhất thiết là phải để một người đàn ông lạ trong nhà của tôi.”
“Em có dám nói 1 lần nữa anh là người đàn ông lạ không?” Bắc Minh Dục sắp không nhịn được cơn nóng, nói với giọng lạnh lùng nhạo báng.
Sắc mặt bà Vương có chút lúng túng, liếc mắt nhìn bí thư thôn sau đó đi lại gần Lương Nặc, kéo cô sang một bên.
“Nặc Tử, người đàn ông này là chồng cháu đúng không?”
“Chồng cũ ạ!” Lương Nặc nghiến răng nói.
Bà Vương thở phào một tiếng: Thiếu chút nữa bà còn tưởng con và Tiêu Hàn là.... ha ha, nếu đã là chồng cũ thì thôi con để anh ta ở lại một tối cũng không sao, con cũng thấy rồi đấy, đường xá ở thôn thì luôn trong tình trạng hoặc bùn đất hoặc sỏi đá chán như thế, mỗi khi trời mưa thì đúng là như cái đầm lầy, nếu mà có một khoản tiền quyên góp.....“
Lời của bà Vương còn chưa nói dứt Lương Nặc đã hiểu được trọng tâm mà bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842788/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.