Sự phản ứng này của anh đã chứng minh cho việc dự đoán của Lương Nặc.Cô lập tức tiếp tục nói: “Anh nói cho em biết, rốt cuộc đó là điểm yếu gì? Anh ta muốn gì? Anh đừng lừa em có được không.....”Bắc Minh Dục lặng lẽ ngước mắt lên nhìn cô.Anh đặt đôi đũa xuống bàn, kéo Lương Nặcvào lòng mình, xoa xoa đầu cô, nói rất nhẹ nhàng: “Làm gì có, anh chẳngcó điểm yếu gì trong tay anh ta, anh ta chỉ là muốn iết Tô Tư và DiệpThành Minh thời gian trước đã xảy ra những gì, anh ta không có cách gìcạy miệng Diệp Thành Minh nên chỉ có thể dùng thủ đoạn này để li giánchúng ta.”Lương Nặc nheo mày không tin.“Thế nhưng...”“Không có thế nhưng!” Bắc Minh Dục cóchút cáu kỉnh nới lỏng cà vạt ra, anh ôm cô chặt hơn – một cách lỗ mãng: “Anh nói không có là không có, Đổng Hàn Thanh cái đồ rác rưởi đó chỉbiết dùng những trò thủ đoạn như vậy thôi!”Lương Nặc bị anh ôm chặt tới mức có chútkhó khăn trong hơi thở, cô khó chịu đẩy anh ra: “Anh bỏ em ra trước đã,em sắp không thở được rồi....”Khi Bắc Minh Dục cúi đầu liên gặp phảiđôi mắt ướt át của Lương Nặc, không giống với đôi mắt vừa khóc xong củamột đứa trẻ, mà trong đó còn chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm làm đaulòng người khác.Chẳng nói lời gì gắt gỏng, anh chỉ hànhđộng, anh đẩy hết đồ ăn bát đũa trên bàn rơi xuống đất, sao đó bế LươngNặc đặt lên trên bàn, khi cô còn đang nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên sợ hãi anh đã nhanh chóng đè sát vào người cô.Anh không cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842763/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.