Lương Nặc tròn xoe mắt nhìn anh, rồi lại quay mặt nhìn quanh một vòng căn phòng tạm giam.
Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nhắm mắt lại dướn người lên hôn vào má anh, khi đang định trở về trạng thái bình thường thì Bắc Minh Dục liền nhanh chóng ôm chặt lấy eo cô, kéo cô lại sát mình hơn, hôn vào môi cô.
Lương Nặc phản kháng muốn thoát khỏi anh.
Bắc Minh Dục bị cô đá làm cho đau điếng, nhưng một tay vẫn cố ôm chặt lấy gáy cô, vẫn ra sức tấn công, nụ hôn vốn dĩ ngọt ngào tự nhiên lại biến thành hôn như để trả thù vậy.
“Đợi đấy, về nhà xem anh sẽ xử lý em thế nào!”
Đó là câu nói cuối cùng Lương Nặc nghe thấy,trước mắt cô đột nhiên hiện ra vô vàn các ngôi sao đang bay nhảy.
Sau cùng, cô không phải tự mình đi ra khỏi phòng giam mà bị Bắc Minh Dục áp giải đi ra.
Tên cảnh sát trực ban đứng ngoài cửa cũng như thể thay đổi 360 độ, thái độ vô cùng kính cẩn nói: “Xin lỗi Bắc Minh tiên sinh, chúng tôi không biết Lương tiểu thư là vợ của ngài, Trần tiểu thư cứ bắt chúng tôi nhốt thiếu phu nhân vào trong....chúng tôi cũng không có cách nào khác....”
Bắc Minh Dục liếc nhìn vết thương chị trầy xước trên tay của Lương Nặc mà không nói gì.
Tên cảnh sát lại nói: “Hay là tiền phí thuốc phía chúng tôi lo hết, mong Bắc Minh thiếu gia đại nhân đại lượng....”
“Trần tiểu thư là ai?”
“Trần Dĩnh – là viên trân châu của đại vương điện khí Trần tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842761/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.