“He he...anh nói cũng đúng!” Lương Nặc giơ chiếc điện thoại lên trước mặt nhìn trước nhìn sau nói: “Đúng là sáng thật đấy, ở bên ngoài gọi điện thoại liệu có bị cướp mất không?”
Bắc Minh Dục: “Nếu em không thích thì trả lại cho anh.”
Lương Nặc vội vàng giấu chiếc điện thoại vào trong lòng: “Tặng em rồi thì là của em, sao anh lại có cái tính đó nhỉ, lại còn muốn đòi lại? Hức, còn lâu em mới trả nhé!”
Buổi tối, Bắc Minh Dục tự tay lái xe đưa Lương Nặc đi mua đồ tết nhưng chiếc xe lại chạy thẳn về hướng ngoại ô.
“Anh muốn đưa em đi đâu?” Lương Nặc chống tay lên cằm nhìn anh: “Mẹ em nói rồi, sắp tết, em không được chạy lung tung.”
“Lẽ nào em lớn thế này rồi mà chưa cai sữa á?”
Lương Nặc bĩu môi, nhìn anh chằm chằm, sau đó ngồi dịch ra mép ghế cách xa anh một chút: “ĐÚng vậy, em vẫn chưa cai sữa, ở đằng trước kia anh cho em xuống đi, em không đi theo anh nữa.”
“Lên xe của anh rồi mà vẫn còn muốn xuống?” Bắc Minh Dục vừa cười vừa nói.
Lương Nặc không chịu buông tha: “Rõ ràng là anh lừa em, nói là đi mua đồ tết, bây giờ lại chạy về phía ngoại ô.”
“Được rồi, đừng loạn nữa, đợi lát nữa là em biết ngay thôi.”
Lương Nặc vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Bắc Minh Dục đang tập trung lái xe chỉ nhìn về phía trước, không để ý tới cô nữa, cô chỉ có thể dựa lưng vào ghế chơi điện thoại, nhìn viên kim cương được gắn trên chiếc điện thoại tâm trạng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842735/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.