Kỷ Sênh thần người ra, hướng ánh nhìn xuống dưới, quả nhiên ở dưới gốc cây phong không xa đang đỗ một chiếc xe quen thuộc, ánh đèn vàng của sân vận động chiếu vào chiếc xe làm màu sắc của nó có chút thay đổi.
“Tôi lên giường đi ngủ rồi, bây giờ tôi đang rất đau đầu, đừng làm phiền nữa.”
Cô giả vờ nói với giọng ngái ngủ.
“Phòng cô điện vẫn sáng, cô muốn nói là mấy người ngủ mà không tắt đèn à?” giọng nói chế giễu của Lý Tranh Diễn vang lên ở đầu dây bên kia, Kỷ Sênh vội vàng chạy vào tắt điện.
Nhưng vừa mới được vài bước, cô mới ý thức được rằng, nếu giờ cô tắt điện thì khác nào nói với anh ta là cô đang nói dối?
“Vậy thì sao nào? Tôi nói rồi, tối nay tôi không về!”
“Nói vậy ý cô là muốn tôi vào hẳn phòng ký túc của cô?”
Lý Tranh Diễn uy hiếp Kỷ Sênh với giọng nói chẳng vội vàng mà rất hờ hững.
Kỷ Sênh nghiến chặt rằng: “Lý Tranh Diễn, anh đừng có ép tôi! Ép quá là tôi việc gì cũng có thể làm ra đấy!”
“Ha ha....vậy cơ à? Vậy thì tôi rất muốn biết cô có thể làm ra việc gì đấy?” Lý Tranh Diễn giơ tay lên nhìn xem mấy giờ, anh ta nói giọng đắc ý: “sắp tới giờ ký túc khóa cửa rồi, nếu cô không xuống, tôi đảm bảo ngày mai cô sẽ phải tới cầu xin tôi.”
Kỷ Sênh trong phút chốc nghĩ tới việc Lý Tranh Diễn sẽ ra tay với mẹ cô – Bách Tố Mẫn, liền cắn chặt môi nói: “Đê tiện.”
“Không đê tiện mà lại qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842686/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.