Kỷ Sênh hiểu rõ ý trong lời nói của Bắc Minh Dục, sắc mặt trắng bệch ra: “Tôi không cần anh nể mặt Lý thiếu gia, tôi và anh ta không hề có quan hệ gì, sự việc lần này tôi thực sự rất xin lỗi, tôi cứ tưởng vú Hà không biết sự việc do anh tạo ra mà đổ hết tội lên đầu Nặc Nặc....”
Thế nhưng, từ những phản ứng của Bắc Minh phu nhân và vú Hà đã cho thấy bọn họ sớm đã biết hết mọi chuyện!
Vậy mà vẫn còn ra tay độc ác muốn cắt tay Nặc Nặc?
Bắc Minh Dục lườm Kỷ Sênh một cái, không nói thêm lời nào, bỏ đi với sắc mặt hết sức u ám.
Ánh mắt anh liếc nhìn bốn phía, anh cầm điện thoại gọi điện cho thư ký Tôn: “Thiếu phu nhân vừa mới chạy khỏi bệnh viện, kiểm tra xem thiếu phu nhân đã đi đâu rồi?”
Nửa tiếng sau, thư ký Tôn gọi điện thoại đến, nhưng nói rụt rè.
“Thiếu phu nhân sau khi ra khỏi bệnh viện đã lên một chiếc xe, sau đó...mất dấu rồi.”
Sắc mặt Bắc Minh Dục càng khó coi hơn, lạnh lùng nói như hét lên: “Tìm.”
Lương Nặc xuống xe, cô bước đi trên đường không phương hướng, cô không có cách nào để chấp nhận sự thật này, những ba tháng trời, những biểu hiện thai nghén khổ sở, biết bao sự mong đợi trông ngóng, vậy mà cuối cùng chỉ là một sự hiểu lầm?
Những điều này cô làm thế nào mới có thể chấp nhận được?
Bíp bíp....
Trên đường phố là tiếng còi xe inh ỏi cùng với những lời mắc nhiếc của những người lái xe liên tiếp dồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842661/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.