“Sao có thể như vậy được?....Que thử thai cũng rõ ràng là hai vạch, bác sĩ cũng nói đúng là tớ đã mang thai, thậm chí còn cho tớ xem kết quả kiểm tra, lại còn những phản ứng của bà bầu nữa.....” Lương Nặc kích động túm lấy tay Kỷ Sênh, hai mắt đỏ ngầu, đang ngồi trên giường đứng bật dậy, nước mắt chảy dòng dòng trên đôi má hồng vừa mới hồi phục của cô: “Cậu lừa tớ, Kỷ Sênh, cậu đang lừa tớ có đúng không? Tớ đã từng mang thai, đó là sự thật, tớ đã từng có sự tương liên về dòng máu....Bắc Minh Dục không phải đã lừa tớ, anh ấy không lừa tớ có đúng vậy không?!”
“Nặc Nặc, những phản ứng của bà bầu đều là do tác dụng của thuốc dẫn tới, tất cả đều do một tay Bắc Minh Dục dựng lên.” Kỷ Sênh nhìn Lương Nặc khó nói thành lời: “Lý thiếu gia và Bắc Minh Dục nói chuyện điện thoại với nhau, chính mồm anh ta đã thừa nhận như vậy, tớ đã nghe trộm được.”
“Không thể nào!” Lương Nặc lấy tay bịt chặt hai tai, cô không muốn nghe thêm nữa: “Anh ấy không có lý do gì để làm vậy, anh ấy không thể lừa mình! Những ngày này anh ấy quan tâm mình như thế, quan tâm tới đứa con chúng mình nhưi thế....anh ấy sẽ không lừa mình! Không thể nào........!”
Vú Hà không ngờ được rằng sau khi được biết chân tướng sự việc cô lại phản ứng dữ dội như thế, nheo nheo mày, bà ta gọi điện cho Bắc Minh phu nhân, không biết nói gì, nhìn sự bất thần trong ánh mắt Lương Nặc bà ta cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842660/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.