Lương Nặc phải nằm viện tầm ba bốn hôm, sau khi cô hạ sốt Bắc Minh Dục cũng rất thường xuyên tới thăm cô, nhưng hầu như chỉ tới để thăm cô, đút đồ ăn cho cô mà không nói gì, giữa hai người là một sự im lặng kéo dài, một khoảng cách vô hình khó diễn tả.
“Thực ra anh không cần ngày nào cũng tới như thế này đâu, tôi có thể nói dối phu nhân, anh không phải sợ.” Lương Nặc không chịu được sự im lặng đó liền nói ra đề nghị của mình.
Bắc Minh Dục bê bát cháo cùng cái thìa, thổi thổi thìa cháo rồi đưa đến miệng cô:“Cô thích nói dối nhưng tôi là người thật thà.”
Lương Nặc nheo mày há mồm ra để anh đút cháo vào miệng.
Lúc đầu có vẻ không quen lắm với kiểu để anh đút đồ ăn cho nhưng ngoài anh ra, cũng không có bất kỳ ai mang đồ ăn đến cho cô, nếu cô muốn nhanh hồi phục thì chỉ có thể đón nhận sự chăm sóc của anh.
Sau khi ăn cơm xong, Lương Nặc xoa xoa bụng, cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
“Thiếu gia, có thể đưa cho tôi xem kết quả kiểm tra của bác sỹ về tình hình cái thai không? Tôi cứ cảm thấy....tôi thấy sức khỏe của tôi có gì đó khác lạ....những người phụ nữ khác mang thai đều tăng cân rất anh, nhưng tôi hầu như không tăng, những biểu hiện như nghén cũng rất ít, những điều này thật sự không bình thường.....”
Nếu như không phải cô hàng tháng không thấy đến tháng thì cô gần như cảm thấy thực ra cô không hề mang thai.
Bắc Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842628/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.