Lương nặc nằm trên giường mà lòng không yên, trong lúc đó có người mang canh thuốc bắc đặt trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, dặn dò cô phải uống hết trước khi thiếu gia tới, cô gật đầu rồi quay mặt đi, rồi cũng quên luôn bát canh để đó.
Thời gian này vì vất vả thiết kế sản phẩm tham gia cuộc thì, cô buồn ngủ quá liền ngủ quên mất.
Trong cơn mơ màng, cô cảm giác ngực lạnh lạnh như có gì đó đang chạm vào vuốt ve, cô giật mình tỉnh khỏi sự mơ màng, dụi dụi mắt, cô liền nhìn thấy một người đàn ông thân hình cường tráng hai tay đặt ở mép giường, toàn thân anh ta cách cô chỉ một gang bàn tay, anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới.
Trong màn đêm tối, cô không nhìn rõ mặt anh ta nhưng có thể cảm nhận được hơi thở, cũng như mùi cơ thể anh ta – cái mùi thuốc bắc nhè nhẹ không nồng nặc nếu không chú ý sẽ không ngửi thấy.
Lương Nặc tự giác không phản kháng lại anh ta: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất!”Vì cô biết trong hợp đồng thỏa thuận đã nghi rõ, đêm trăng tròn phải làm cái việc này, cô biết cô thoát không nổi, chỉ là có chút sợ hãi những hành động thô bạo của anh ta.
Bắc Minh Dục nhìn bát canh thuốc bắc để trên bàn, anh ta dùng một tay nắm chặt lấy cằm cô: “Cũng muốn mang thai đứa con của tôi vậy à?”
“Không phải vậy.”
Lương Nặc tròn mắt phản bác: “Nếu có thể tôi chỉ mong muốn mình lập tức rời khỏi đây, hoàn toàn không muốn dùng đứa con để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/250295/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.