Đêm tối tĩnh mịch, trải qua những cảm xúc thăng hoa, đỉnh cao trong ái tình. Tôi như chú cá mắc cạn đang tìm kiếm không khí để cứu vớt mình vậy.
Cả người đau nhức chẳng nói nên lời, đụng về phía bên giường chỉ còn lại hơi ấm nam tính. Tôi bất giác suy tư và nói thầm trong đầu
- Minh\, anh ấy đâu rồi.
Cố nhích người ngồi dậy, cơ thể đã được anh mặc cho chiếc váy lụa ôm nhẹ vào người. Tôi cố sức bình sinh nhích về phía cửa phòng định mở ra thì nghe
- Tôi biết rồi\, cậu cứ như vậy mà làm. Đừng nói cho An Nhi biết là được.
Nghe được những lời nói giấu mình của Hoàng Minh khiến tôi rơi vào trầm tư mà quên mất việc mình muốn tìm anh ấy. Đầu dây bên kia đã tắt máy, tôi lo sợ sẽ bị phát hiện nên chạy thật nhanh cố chịu đựng cơn đau trong cơ thể và nằm lên giường, giả vờ còn đang ngủ.
Tiếng mở cửa vang lên theo sau đó là bên cạnh giường bị lún xuống tôi biết Hoàng Minh anh ấy đã nằm về phía này.
Cố trấn an bản thân khỏi cảm giác lo sợ, muốn xoay người về phía cửa sổ nhưng anh đã kéo lấy tôi ôm vào lòng và hôn nhẹ lên trán tôi. Tiếp đó, tay bắt đầu không an phận lần mò cơ thể này tôi lúc này không muốn nhưng cố gắng bình tĩnh để anh không phát hiện ra. Cứ như bình thường ôm chặt lấy eo anh, mặt cọ xát vào ngực anh để anh chẳng để ý.
Giọng nói nhẹ vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-tieng-yeu/2832148/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.