6
Có nên Gọi cảnh sát không?.
Vậy tôi sẽ bị họ coi là một kẻ tâm thần ảo tưởng...
Nỗi sợ hãi lấp đầy toàn bộ não của tôi.
Nó giống như một con mèo con hay một con chó con đang sợ hãi, theo bản năng, tôi tìm một nơi nhỏ hẹp để có thể co mình lại.
Tôi cầm lấy một cái kéo, bước vào phòng tắm, quay lưng lại khóa chặt cửa.
Sau đó, tôi có thể cảm nhận nó không còn đi theo sau, điều này làm tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng giờ thì tôi không dám ra ngoài một mình nữa.
Tôi gửi nhắn tin cho Nghê Dung, người duy nhất tôi có thể tâm sự, nhờ cô ấy đến nhà tìm tôi.
Thay vì trả lời tôi trên WeChat, cô ấy lại gọi điện thoạt trực tiếp cho tôi.
Thần kinh của tôi đang căng lên và run rẩy như đi trên một lớp băng mỏng thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, tôi giật nẩy mình ném điện thoại ra ngoài ngay lập tức.
Nhưng chân tôi lại trượt dài trên nền gạch và đập đầu vào bồn cầu, khung cảnh xung quanh quay cuồng trong cơn đau.
Tôi lấy tay che miệng lại không dám phát ra tiếng kêu, thật đáng tiếc vừa rồi động tĩnh trong phòng tắm quá lớn, đã sớm hấp dẫn một vật gì đó ở phía bên ngoài.
Tôi đưa mắt, thẫn thờ nhìn đôi bàn chân đang lặng lẽ hiện ra dưới rèm tắm
Đó là đôi chân của một người đàn ông.
Người đó đi đôi giầy giống như đôi bốt nó màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-nam-tuong-phung/3321956/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.