Khi Giang Cảnh tới, bạn cùng phòng như hai vị thần giữ cửa, trái phải mỗi bên một đứa, Giang Cảnh liếc mắt qua lớp kính trong suốt trên cửa, thấy Lâm Vãn Chiêu đang nhắm nghiền mắt, hỏi: “Ngủ rồi à?”
Sau câu hỏi bâng quơ ấy, Lý Tuấn Tuấn muốn nóng máu, hay tay nắm chặt lại, cố gắng mỉm cười: "Ờ?”
Giang Cảnh không hiểu Lý Tuấn Tuấn sao mà tức giận một cách quái gở thế, nhưng từ trước đến nay hắn vốn không để ý mấy chuyện này: “Nếu cậu ấy không có gì đáng ngại thì tôi đi về trước.”
Lý Tuấn Tuấn thấy tên trai đểu này thật sự không thèm tính toán gì mà lại rời đi, lập tức nói: "Ít nhiều gì cũng phải lo tiền viện phí cho cậu ấy chứ?”
Giang Cảnh dừng bước, Lý Tuấn Tuấn nghĩ nếu tên trai đểu này ngay cả tiền thuốc men cũng không muốn liên quan, hắn sẽ thay Lâm Vãn Chiêu làm đơn ly hôn.
Nhưng Giang Cảnh lại gật đầu, thay Lâm Vãn Chiêu thanh toán tiền viện phí.
Lý Tuấn Tuấn nhìn thoáng qua Viên Lai, nhỏ giọng nói, “Cũng không đến nỗi là cặn bã."
Viên Lai: “Đợi lát nữa làm cho cậu ta vào trong, Vãn Chiêu không có ngủ.”
Lâm Vãn Chiêu không có ngủ, Viên Lai có thấy cậu ấy mở mắt, nhìn về phía ô cửa bên này, lúc hai người chạm mắt nhau, Lâm Vãn Chiêu đặc biệt dùng ánh mắt chờ mong nhìn ngó.
Viên Lai lắc lắc đầu, Lâm Vãn Chiêu ủ dột hẳn đi, lại nhắm nghiền hai mắt.
Lâm Vãn Chiêu còn đang đợi chồng của cậu ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-te-cuoi-duoc-vo/2504434/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.