Chương trước
Chương sau
Giang Cảnh lướt điện thoại trước mắt Lâm Vãn Chiêu, vẻ mặt cậu càng ngày càng trở nên u uất, còn lẩm bẩm nói: "Chồng ơi, em không muốn làm quả phụ."

Mặc dù Giang Cảnh không phải là chồng của Lâm Vãn Chiêu thật, nhưng hắn vẫn muốn sửa cho đúng định nghĩa: "Quả phụ là người vợ đã chết chồng..."

Vẻ mặt Lâm Vãn Chiêu càng thương tâm hơn, ngước mắt run rẩy hỏi: "Có gì khác nhau à? Anh xem điện thoại mãi, không thèm nhìn em một tí nào."

Giang Cảnh: "..."

Giang Cảnh chỉ đang xem lại đoạn tin nhắn giữa anh và Lâm Vãn Chiêu. Là lúc học kỳ trước, sau khi thi cuối kì.

【 Lâm Vãn Chiêu 】: Tôi sẽ rớt mất! - Con người yếu đuối khóc ngã xuống đất.jpg.

【 Giang Cảnh 】: Kỳ nghỉ đông ráng tận dụng để xem lại Toán Cao Cấp đi, không khó.

【 Lâm Vãn Chiêu 】: Lúc thi, cậu có thể nào...

【 Giang Cảnh 】: Không thể.

【 Lâm Vãn Chiêu 】: Đàn ông như cậu sau này chắc chắn không lấy được vợ!

【 Giang Cảnh 】: Không cần cậu lo.

【 Lâm Vãn Chiêu 】: Huhu, lúc thi lại có thể nhắn hỏi cậu không? Cầu xin.jpg

【 Giang Cảnh 】: Cố gắng ôn tập cho tốt đi.

【 Lâm Vãn Chiêu 】: Anh Cảnh à, làm thế nào anh mới giúp em gian lận đây! Hay em giúp anh tìm vợ nha?

【 Giang Cảnh 】: 100 tệ, mua cho anh đây một người vợ xinh đẹp, anh sẽ nhanh chóng giúp cậu gian lận.

【 Lâm Vãn Chiêu 】: Đáng ế suốt đời!

Cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Đừng nói là Lâm Vãn Chiêu thật sự dành cả kỳ nghỉ đông kiếm cho anh một người vợ xinh đẹp nha?

Giang Cảnh nhìn Lâm Vãn Chiêu đang đau lòng nằm trên giường, tuy rằng người vợ này là con trai nhưng....vẫn đủ xinh đẹp.

Giang Cảnh cất điện thoại vô, thử hỏi: "Cho nên là anh đã dùng 100 tệ để mua em hả?"

Lâm Vãn Chiêu ừ một tiếng, tuy rằng hiện tại còn rất đau lòng, nhưng cậu vẫn rất cảm kích chồng của mình: "Em ở nông thôn sống quá khó khăn, cảm ơn anh mua em, còn cho em đọc sách."

Ở nông thôn...

"Em làm gì ở nông thôn?"

Giang Cảnh nói xong, mặt Lâm Vãn Chiêu liền nhăn thành một cục, liên tục thở dài: "Cực khổ lắm, mỗi ngày không phải cho heo ăn thì cũng là xuống ruộng làm việc. Khi ấy em hâm mộ nhất là những thanh niên tri thức ở mấy nhà hàng xóm. Lúc em đang thu hoạch lúa dưới ánh mặt trời thiêu đốt thì họ lại ngồi đó, bên ngâm thơ, bên ca hát." Lâm Vãn Chiêu dùng ánh mắt cảm kích nhìn Giang Cảnh: "Cảm ơn anh nha chồng. Bây giờ em cũng có thể ca hát với làm thơ được rồi."

Thanh niên....tri thức.

Dùng từ cũ cũng hay ghê.

Cắt lúa cho heo ăn, ngâm thơ, sáng tác.

Giang Cảnh không cần đoán nhiều cũng biết Lâm Vãn Chiêu học mấy thứ này qua phim ảnh rồi.

Quả đúng là nơi khỉ ho cò gáy.

Nhưng mà...

Giang Cảnh: "Đừng gọi tôi là chồng nữa."

Vất vả lắm Lâm Vãn Chiêu mới quên được chuyện quả phụ, vậy mà giờ lại bị Giang Cảnh "đào" lên, cậu trừng lớn mắt, vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Giang Cảnh, môi đang run rẩy, "Anh...thật sự không cần em nữa?"

Giang Cảnh: "..."

Thật muốn chụp lại cái vẻ mặt oán hận này của cậu, chờ khi Lâm Vãn Chiêu khôi phục lại trí nhớ sẽ cho cậu xem bộ dạng ngốc nghếch của mình.

Cũng chỉ vì để qua được môn Toán Cao Cấp, nhưng kỳ nghỉ đông lại không tìm được cô vợ xinh đẹp nào nên cậu ta đã tự mình "ra trận".

Cũng hơi gượng gạo quá rồi.

Giang Cảnh rất mong cái ngày Lâm Vãn Chiêu khôi phục trí nhớ, nhưng trước mắt thì người chịu mọi phiền toái chính là hắn.

Giang Cảnh thương lượng: "Có thể ly hôn trong hòa bình không?"

Lâm Vãn Chiêu mặc kệ đầu mình có đau hay không, lắc đầu lia lịa: "Không được không được không được."

Giang Cảnh: "Ly hôn trong hoà bình, không gọi là chồng nữa. Nhưng sau khi ly hôn tôi vẫn sẽ chăm sóc cậu."

Lâm Vãn Chiêu vẫn lắc đầu.

Giang Cảnh: "Tại sao?" Chẳng lẽ còn tình tiết nào nữa?

Lâm Vãn Chiêu vừa muốn mở miệng, một giọt nước mắt đã lăn dài xuống. Giang Cảnh bình tĩnh lau cho Lâm Vãn Chiêu.

Bạn cùng phòng của hắn rất thích khóc. Nhưng không bao giờ khóc ở bên ngoài ký túc xá, cũng chưa bao giờ khóc trước mặt hai người cùng phòng kia.

Cho nên hiện tại chỉ có một mình hắn biết cậu là một cái "túi khóc nhỏ".

Lâm Vãn Chiêu yên lặng khóc một hồi, nhắm mắt lại tuyệt vọng nói: "Em sẽ bị nhốt lồng heo*."

?????

Giang Cảnh: "..."

Nhốt lồng heo???

Đây là bối cảnh cổ đại hả?

(*Nhốt lồng heo: Hủ tục này là hình phạt dành cho những phụ nữ thiếu đoan chính, mất trinh tiết, đã có chồng mà còn thông dâm với người đàn ông khác. Hủ tục này thường là luật lệ do mỗi làng đề ra, một người phụ nữ khi bị phán tội thông dâm dù là thật hay bị vu oan sẽ bị trai làng bắt nhốt vào lồng heo và đem dìm xuống nước, chiếc lồng này đã buộc đá nên nạn nhân không thể vùng vẫy bơi lên được. xét theo tội trạng, nếu nhẹ thì nạn nhân nhân chỉ bị nhấn chìm thân mình chừa cái đầu thoi thóp trên mặt nước, còn nặng thì bị dìm cho chết hẳn. Đối với đàn ông bị phát hiện thông dâm với người phụ nữ khác, hoặc là cùng chung số phận với người tình, bị ngâm trong lồng heo, hoặc là bị dân làng dùng gậy đánh tới chết, tuy nhiên nếu đó là một người giàu có, hắn ta sẽ chạy án đúc lót và vu vạ rằng chính người đàn bà kia chủ động quyến rũ mình, và hắn ta sẽ thoát tội như đúng rồi.

Theo quan niệm người Trung Hoa thời xưa, ngoại tình là hành vi bất chính thiếu đạo đức, không khác lũ súc sinh và cũng vì vậy hình phạt thích đáng đối người ngoại tình là bị bắt ngâm trong lồng heo mới tương xứng.

Cre: Công chúa xứ hoa - Tình yêu, máu và nước mắt.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.