Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, buổi chiều là cho các hoạt động team building, chơi một vài trò chơi để tăng tinh thần đồng đội của nhân viên.
Trước đây, khi Ôn Thiển còn ở công ty, các hoạt động team building tương đối nhẹ nhàng, chỉ là vấn đáp hoặc thi đua tiếp sức. Năm nay độ khó đã được nâng cấp, tuy Ôn Thiển không phải thi đấu tiếp sức nhưng nhìn thấy miếng măng non thì chân lại cực kỳ đau nhức, bây giờ người trẻ có thể chơi tốt đến vậy sao? (Miếng măng non là thảm mát xa, dẫm lên là đau mà trong chương trình RM thường hay chơi)
Đến cả ban quản lý cũng sẽ tham gia, Phó chủ tịch Từ Hạo Kiệt và một vài thư ký trợ lý tạo thành một đội bảy người, cho nên không cần Cố Viêm tham gia. Cố Viêm và Ôn Thiển ngồi ở khu nghỉ ngơi và quan sát các nhân viên chuẩn bị vận động trên bãi biển.
Ôn Thiển lườm Cố Viêm rồi nói, “Từ lúc nào mà anh trở nên lười biếng thế, đến cả hoạt động team building cũng không tham gia.”
Cố Viêm luôn không thích ồn ào, trước đây, hoạt động team building của công ty đều do cô kéo anh tham gia cùng, nói anh phải đi đầu bởi vì anh là ông chủ. Bây giờ Ôn Thiển không phải là người của công ty nữa nên tất nhiên không ai dám gọi Cố Viêm tham gia những hoạt động đổ nhiều mồ hôi như vậy.
Cố Viêm nằm trên ghế dựa ngoài bãi cát, nhắm mắt nghỉ ngơi rồi liếc mắt nhìn Ôn Thiển, nói: “Em đi thì anh đi.”
Ôn Thiển nhìn “miếng măng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-gia-vo-yeu/1817914/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.