Ngày hôm sau Ôn Thiển tỉnh dậy, đầu như muốn nổ tung.
Cũng sẽ không tiếp tục uống rượu nữa, đau đầu muốn chết.
Cô nhớ hình như tối hôm qua Cố Viêm đắp chăn cho cô nên xem như là cô đang ở nhà của anh rồi. Nhưng cô mở mắt ra thì phát hiện đây là phòng ngủ của mình.
Nghĩ tầm bậy đi đâu vậy?
Không phải nói sẽ quên anh ta sao?
Ôn Thiển rời giường đi ra khỏi phòng, Giang Tâm Dữ đã làm xong bữa sáng.
Giang Tâm Dữ thấy cô đi ra thì nói: “Dậy rồi à? Để chị lấy nước chanh cho em.”
Ôn Thiển vỗ vỗ trán rồi “Ừ” một tiếng.
Giang Tâm Dữ đi đến nhà bếp lấy chanh vắt nước, sau đó mang một cốc nước chanh ra đặt ở trước mặt Ôn Thiển.
Giang Tâm Dữ tò mò hỏi: “Sao Cố Viêm biết được chuyện em bán nhà vậy? Không phải lúc trước em nói là không cho cậu ta biết sao?”
Ôn Thiển hỏi: “Chị làm thế nào mà biết được?”
Giang Tâm Dữ: “Tối qua cậu ta đưa chúng ta về, em quên rồi hả? Vốn dĩ chị muốn từ chối nhưng cậu ta lại nói là biết em đã bán căn phòng đó rồi.”
Ôn Thiển suy nghĩ một chút, dường như đêm qua cô có nhìn thấy Cố Viêm. Lẽ nào là anh ôm cô vào phòng rồi đắp chăn cho cô? Cô cầm cốc chanh lên uống một ngụm rồi giải thích: “Có một lần em uống say, không cẩn thận đã nói cho anh ấy biết.”
Giang Tâm Dữ lại hỏi: “Vậy cậu ta có phản ứng gì không?”
Ôn Thiển: “Anh ấy nhất định phải mua cho em căn phòng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-gia-vo-yeu/1817900/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.