Ở công ty Ôn Thiển giữ hai chức vụ, là Phó tổng quản lý cùng với Thiết kế trưởng.
Sau khi Ôn Thiển được phê chuẩn nghỉ việc, rất nhanh Cố Viêm đã điều động nhân viên lấp vào vị trí bị thiếu. Thăng chức cho Giám đốc Nghiệp vụ Từ Hạo Kiệt lên vị trí Phó tổng. Mặt khác, chọn một nhân viên có đầy đủ kinh nghiệm của phòng thiết kế đề bạt trở thành thiết kế trưởng.
Ôn Thiển biết, cô rời đi cũng sẽ không tạo ra cái gì ảnh hưởng đến Cố Viêm, công ty vẫn sẽ vận hành tốt.
Chỉ do trước đây cô ngây thơ nên cảm thấy Cố Viêm có thể sẽ không chống cự được nên một lần lại một lần chủ động đi giúp anh.
Cho dù năm đó cô đi Milan du học thì Cố Viêm vẫn có thể tìm những học sinh khác học thiết kế thời trang để thiết kế quần áo, không nhất thiết là không phải cô thì không thể.
Năm đó công ty gặp sự cố, cho dù Ôn Thiển không bán nhà để lấy tiền, với mối quan hệ rộng của Cố Viêm sao lại không mượn được một hai triệu nhân dân tệ đó được.
Cho nên cũng không cần để Cố Viêm biết những việc cô đã làm được, bởi vì nó thật sự rất bé nhỏ, không đáng kể.
Sau phê chuẩn nghỉ việc một tuần thì Ôn Thiển chính thức nghỉ việc, thu dọn một ít vật phẩm ở công ty mang về nhà.
Giang Tâm Dữ ở nhà chuẩn bị xong bữa tối, đợi Ôn Thiển trở về ăn cơm, nhìn thấy cô ôm một thùng đồ thì hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Cô nhìn thử bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-gia-vo-yeu/1817894/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.