Rất nhanh hành quân liền gặp phải tầng trở ngại thứ nhất, thủ thành là một tay tướng quân già đời. Hơn nữa bản thân hắn cũng là một vị Nhạc sư
“Tống đại nhân. Thân phận của ta ông cũng biết, chuyện năm đó cũng không cần nhiều lời. Để chúng ta đi vào, khi giành lại được đế vị thì sẽ luận công ban thưởng. Nếu như cố gắng chống đối thì sau này sẽ không yên được đâu.”
Mấy câu của Lạc Chủ vừa đấm vừa xoa, phân tích lợi hại cho đối phương nghe.
“Đừng nói nhảm, năm đó như thế nào ta mới mặc kệ.” Vị Tống đại nhân này cười lạnh một tiếng, “Một đứa nhóc như mày, mao vừa mới dài liền đã lại đây, đoạt lại Đế vị há không là chuyện cười. Chẳng lẽ tao phải vì mày mà vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp?”
“Một Nhạc sư cấp ba, một tên tướng quèn thủ một cái thành xa xôi hẻo lánh. Ông có tiền đồ gì?” Nhị sư huynh Lãnh Mạc của Chu Mộ Nhiên cười một tiếng, ngồi ở trên chiến xa mở miệng. Các sư huynh đệ bên cạnh hắn đều dồn dập gật đầu biểu thị đồng ý
“Mày! Một tên nhóc con, tao không tính toán với mày.”
“Đáng tiếc, ta lại nghĩ tính toán cùng ông.” Lãnh Mạc đứng lên, “Đáng lý người xuất thủ trước nên là Đại sư huynh, nhưng mà, loại tu vi này của ông không đáng Đại sư huynh ta ra tay, để ta đối chiến với ông.”
“Quả thực ngông cuồng, vậy thì đến thử xem.”
Chu Văn đại sư, dùng lời lẽ thông tục mà nói, thì chính là vô cùng tự luyến. Hắn cảm thấy bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-loai-phuong-phap-nghien-ep-pham-nhan/1565799/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.