Tô Diệc Nhiêm chỉ biết cười xòa để đánh trống lảng câu hỏi của Dương lão gia.
Trên đường về biệt thự, cô luôn tục nghĩ xem trước khi mình vào bệnh thì ai đã được ai đưa tới. Chỉ mong là Dương Lâm Nghiêu, nhưng làm sao có thể ? Trước đó cô và anh đã cãi nhau rất lớn kia mà, sao có thể là anh được chứ ?
...
Vậy mà loáng cái chiếc xe đã đậu trước cánh cổng lớn của biệt thự.
Tòa biệt thự rộng được bao quanh bởi cây xanh, vườn hoa rộng lớn và một bể bơi lớn.
Ánh đèn từ biệt thự, từ con đường bước vào màu vàng cam nhè nhẹ. Đom đóm bật đèn bay lơ lửng trong khu vườn tạo nên cảm giác dịu nhẹ, thanh mát.
Không khí của đầu mùa đông như được nhấn chìm bởi cảnh vật thơ mộng nơi đây..
Dương lão gia khoác tay cô rồi dìu vào bên trong.
Cơ thể cô cũng không bị thương nhiều lắm, chỉ là mặt có bị sưng lên khiến cơn đau nhức nhối gần gò má, tay bị trầy xước vài chỗ..
Vừa bước vào trong biệt thự, đồng loạt người hầu lên tiếng chào kính trọng :
" Chào mừng Dương lão gia đã quay trở lại. "
Bác quản gia là một người đàn ông chừng 50 tuổi, khuôn mặt hiền từ phúc hậu, ông cúi người chào hỏi rồi mời Dương lão gia ngồi xuống bộ bàn ghế sang trọng gần đó.
- Dương lão gia, đã lâu lắm rồi người không quay lại đây..
" Ha ha ha, quản gia Mục.. ông đừng lo, tôi vẫn nhớ rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812735/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.