..Tô Diệc Nhiêm đứng dậy, tay mở nốt hộp quà ra để xem mà đáp lại :
" Phiền cô quá, tôi có thể tự đi. "
- Hi hi, dù sao sau này chúng ta cũng như ''chị em'' một nhà, làm quen dần có gì là sai chứ ?
Hạ Ngọc Uyên cười ôn nhu, hai tay cô ta khoác lấy cánh tay bên phải của Tô Diệc Nhiêm rồi hí hửng nhìn hộp quà đang bóc dở.
" Úi chà, cô thích ăn kẹo đúng không ? "
Thật sự là vừa bóc chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh ra thì một hộp kẹp đa sắc màu đã hiện ra trước 4 con ngươi đang tò mò ngơ ngác.
- Kẹo.. kẹo ư ?
Tô Diệc Nhiêm nhìn thấy tờ giấy được dán ngay trên thân của chiếc lọ thủy tinh, một dòng chữ như rồng bay phượng múa hiện ra.
" Mỗi lần bị thương thì hãy ăn một viên, nó sẽ giúp em bớt đau hơn. "
Hạ Ngọc Uyên cố len con mắt tò mò lên nhìn thì bị Tô Diệc Nhiêm đưa tay che đi. Cô ta tức tối mà hậm hực :
" Hứ, có cái gì mà không cho tôi xem được ? "
- Không liên quan đến cô.
Tô Diệc Nhiêm thẳng lời đáp lại.
..Đột nhiên khuôn mặt cô ta biến đổi một cách nhanh chóng hơn bao giờ hết, nhoẻn miệng cười ác ý, cô ta cất giọng đầy khinh miệt :
" Ha ha, đùa nãy giờ đủ rồi. Tôi tới đây không phải để diễn kịch với cô.. chỉ khuyên cô mau biết đường mà lui đi, cẩn thận có ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812683/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.