..Trong ý thức mơ hồ, bóng hình người con trai năm ấy lại ẩn hiện sau cái màn đêm dày đặc ấy, cô níu lấy vạt áo sơ mi mỏng của anh nhưng vẫn chẳng thể ngăn được bước chân anh.. cho tới phút cuối cùng của cơn mộng mị, câu nói lúc gần như không thấy anh nữa khiến cô đến lúc tỉnh lại vẫn không sao có thể quên.
" Em phải sống thật tốt, nếu anh có chết.."
...----------------...
Đôi mắt đã ầng ậc nước lại mở tròn một cách ngạc nhiên, cô thở hổn hển để lấy hơi từ cái tiết trời giá buốt này, cảm thấy cơn đau nhức nhối tỏa ra khắp thớ thịt trên người.
- Ồ, cuối cùng cũng tỉnh rồi ư ?
Cô liếc mắt thật nhanh để định hướng phía người nói, thấy Hạ Ngọc Uyên đang ung dung ngồi vắt chéo chân, khuôn mặt nhăn nhó của cô ta cứ hướng về phía cô :
" Mày đã giết con tao rồi.. mày phải trả giá. "
Cô hững hờ cảm thấy có cái gì hụt hẫng sau câu nói đầy hàm ý của ả ta, một mực cô cất lời phản kháng :
- Tôi không có giết đứa nhỏ, là cô lái xe quá nhanh nên mới khiến..
" Chát. "
Lời nói của cô không được Hạ Ngọc Uyên đáp lại, cô ta lại tát cô một cái rõ đau, miệng hét lớn :
" Mày lại còn chối ? Thôi được rồi, tao sẽ không đôi co với mày nữa. "
Cô ta khẽ cười đầy ác ý rồi liếc mắt nhìn cô, giọng đáng sợ đầy gai góc khẽ thì thầm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812667/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.