..Giọng nói Mộ Du Khanh trầm lắng xuống một nốt, dần dà như mất tiếng mà không thể nói :
" Tôi.. yêu em mất rồi. Nhưng kiếp này.. tôi lại tin nhầm người, lỡ trao lầm sự tín nhiệm ấy. Xin lỗi và tạm biệt - Nhiêm Nhiêm. "
Cô chưa kịp phản ứng thì từ đầu dây bên kia điện thoại, một tiếng súng vang lên đến chói toi, như xoáy thủng màng nhĩ của cô một cách điên cuồng mà cắn xé : " Đoàng ! "
- Không...ggg... Mộ Du Khanh...
Bên đầu dây bên kia, Du Khanh đã cầm một khẩu sủng ngắn mà bắn vào thái dương của mình - như thể tự kết liễu chính cái cuộc đời khốn nạn và đầy mưu đồ xấu ấy.
Máu chảy thành dòng lênh láng len vào kẽ hở của nền nhà, nhuộm đỏ một sàn máu.
Dòng máu đỏ tươi có chút mùi tanh nồng ấy chảy dài nhưng đột nhiên ngừng lại bởi nó đã bị chắn ngang.
Một hộp quà nhỏ được thắt nơ - dự kiến để tặng sinh nhật cho ai đấy nhưng không còn kịp nữa rồi..
Bên phía người chứng kiến, Tô Diệc Nhiêm khóc nức nở, một người đàn ông đã cứu rỗi cuộc đời vốn chẳng có gì thú vị, một người đàn ông luôn bênh vực mỗi khi cãi nhau với Hạ Ngọc Uyên.
...
..Như nhận ra được điều gì đó sau nhiều lần chịu giày vò, cô lặng giọng với tâm can như bị xé đôi :
" Hạ Ngọc Uyên, có phải cô chính là người đã gây nên vụ này rồi thừa nước đục thả câu lại cho tôi đúng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812666/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.