Tinh linh nhỏ định mở lời nhưng lại cúi gằm mặt xuống, im lặng chẳng nói lời nào. Nụ cười trên môi nàng cũng đơ cứng, rồi tắt dần. Quả thật nàng chẳng thích bầu không khí ngượng ngạo này chút nào, bèn quay mặt đi, trầm mặc dạo bước. Tinh linh miễn cưỡng đi theo, nó buộc phải đồng hành cùng nàng trong cuộc chơi này. Nó suy nghĩ hồi lâu, vô thức bị tụt lại phía sau. Đột nhiên, nó cất tiếng hỏi:
- Này, ngươi không muốn biết tương lai của mình sao?
- Hả? Ý cô là gì?
- Sau khi vai trò Nguyệt Liên này kết thúc, ngươi biết mình sẽ thế nào không?
Nàng khó hiểu, quay người lại nhìn nó. Tinh linh ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói:
- Ngươi sẽ biến mất đấy. Mãi mãi.
Nàng phì cười, đáp lời:
- Vậy sao? Dù sao tôi cũng chết rồi mà. Cô làm gì mà nghiêm trọng vậy?
- Là biến mất, không phải chết. Ngươi sẽ tồn tại giống ta. Không ai thấy ngươi, cũng không ai nhớ đến ngươi.
Mí mắt nàng hơi cụp xuống, đôt mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Nàng ngượng cười, bảo:
- Có sao đâu chứ! Kể cả bây giờ, cũng làm gì có ai…nhớ đến tôi.
Tinh linh muốn nói tiếp cho nàng thêm vài sự thật về chuyện này, nhưng nhìn nàng, nó lại không nỡ. Nó không muốn nhìn thấy nàng khóc, đáng lẽ một tinh linh luôn cho mình cao thượng, quyền năng hơn con người như nó sẽ không bao giờ có lại cảm xúc này. Nó tự nhủ với lòng mình rằng nó chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-diem-truoc-khi-yeu/2863636/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.