Ngủ đến tận sáng, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, mặc dù Bùi Dục luôn xã giao vào buổi tối, nhưng sáng ngày hôm sau vẫn có thể tỉnh dậy đúng giờ, lúc mở mắt ra, cô gái nhỏ ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ.
Lúc cô ngủ rất ngoan, thân hình nhỏ nhắn nép vào trong vòng tay của anh, không ồn ào không ầm ĩ, lúc này đôi mắt trong veo kia vẫn đang nhắm nghiền, chăn từ trên vai cô tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.
Từ cổ đến vai đều là dấu hôn xanh đỏ mà tối qua anh để lại, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến anh cảm thấy mê đắm.
Bùi Dục nhắm mắt lại để chặn dục vọng trỗi dậy một lần nữa, anh giơ tay ra kéo chăn lên, che đi những vết đỏ mờ ám.
Có lẽ là bị hành động này của anh làm cho tỉnh giấc, chỉ nhìn thấy hàng lông mi vừa dài vừa cong của cô khẽ run rẩy, một giây sau liền mở mắt ra, lúc nhìn thấy anh, rõ ràng là có chút sững sờ, dáng vẻ ngẩn người ra của cô trông vô cùng đáng yêu.
“Tỉnh rồi?” Bùi Dục nhướng mày, chống tay ở bên cạnh cô nhìn.
Ánh mắt của Tịch Giai Giai đảo khắp căn phòng một lượt, lúc nhìn thấy đống quần áo ngổn ngang trên sofa, cảnh tưởng tối hôm qua lại hiện lên….
Khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng, trốn ở dưới chăn: “Tỉnh, tỉnh rồi….”
Bùi Dục biết cô xấu hổ, mặc dù có rất nhiều phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một khuôn mặt ngại ngùng như vậy, anh mím môi cười, đưa tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282910/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.