Cảm giác được quần áo mình bị lôi kéo, Tịch Giai Giai chưa từng trải qua chuyện thân mật, theo bản năng giơ tay lên giữ lấy tay anh ta: “Em, em sợ…”
Cơ thể ở phía trên, động tác của người đàn ông dừng lại, dưới mái tóc rối bù, đôi mắt đen lóe lên một tia sáng khiến người khác không thể hiểu được.
Một lúc sau, giọng anh khàn khàn nói ra hai từ: “Sợ anh?”
Tịch Giai Giai không nghe ra được ý tứ sâu xa trong câu nói của anh, khẽ gật đầu: “….Có một chút.”
Hừ.
Một hơi thở rất nhẹ gần như không thể nghe ra được thoát ra từ môi anh ta, thậm chí Tịch Giai Giai còn không dám chắc lúc nãy rốt cuộc là anh có cười hay không.
“Sợ….thì bỏ đi.” Anh hít một hơi thật sâu, định lật người lại rời đi.
Ma xui quỷ khiến thế nào, nhìn thấy biểu cảm này của anh, nghe thấy giọng điệu này, Tịch Giai Giai lại cảm thấy nếu như bây giờ mình đẩy anh ra, có lẽ sau này….không sẽ không có sau này nữa.
Vì vậy, trong một đêm khuya như này, trong một không gian chỉ có hai người bọn họ, không có ai khác, cô đã làm một hành động táo bạo nhất trong 20 năm năm cuộc đời của mình.
Cô nắm lấy tay anh.
Dường như, anh không ngờ cô còn có một động tác tiến gần hơn một bước, lúc đầu ngón tay của cô chạm vào mình, lưng của Bùi Dục đã cừng đờ.
Anh quay mặt đi, không quay đầu nhìn cô, nhưng dù không nói lời nào, Tịch Giai Giai vẫn có thể cảm nhận được khát khao của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282909/chuong-721.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.