Xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, hai người trên đường đều cười cười nói nói, hoàn toàn không có chút yên tĩnh nào, tài liệu Bùi Dục xem lúc đầu, sau đó không được mở ra nữa.
Có cô ở bên cạnh, thật sự không có cách nào tập trung tinh thần được, chỉ cần nghe tiếng của cô, nhìn một bên mặt của cô, thì công việc gì cũng không ngó ngàng nổi.
Xe đến cửa bệnh viện, Tịch Giai Giai đeo túi của mình lên lưng, chuẩn bị xuống xe.
Bùi Dục hơi không nỡ, dù là tối nay lại gặp, nhưng mấy giờ không gặp anh cũng không nỡ, vô cùng dính người.
"Em cứ đi như thế?"
"Đúng vậy." Tịch Giai Giai liếc nhìn cửa chính bệnh viện sau lưng: “Em đến nơi rồi."
"Anh biết em đến rồi." Bùi Dục nói nhưng lại vẫn không buông tay: “Em cứ đi như vậy, không nói gì với anh sao?"
Tịch Giai Giai nhìn người nào đó hoàn toàn không muốn buông tay, có chút mờ mịt: “Anh…đến cùng có ý gì?"
"..." Cái này Bùi Dục không nói.
Anh có ý gì.
Anh có thể có ý gì chứ, đơn giản chỉ là muốn cô nói mấy lời dễ nghe, hôn nhẹ một cái, còn có thể làm gì được nữa?
Chỉ tiếc cô bé nhỏ trước mắt không có chút tự giác nào, dấu hỏi chấm phủ đầy đôi mắt to rồi.
Anh đành phải chủ động, kéo cổ áo cô áp vào người mình, nhỏ giọng nói trước mặt cô: “Hôn một cái."
"..."
Sắc mặt Tịch Giai Giai lập tức đỏ lên, cô liếc mắt nhìn qua ghế lái, mặc dù đối phương cũng đã biết ý cúi thấp đầu xuống, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282902/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.