Ba của cô còn đang nằm viện, thời gian lại cấp bách như vậy, Bùi Dục cũng không thể làm cái gì, nhưng biết thì biết, lúc thật sự rơi vào người mình, vẫn có chút khó.
Khống chế a...
Anh hơi khom nguời lùi về sau, rút tay đặt trên tay cô cho lại vào túi quần, hơi động đậy, che đi sự nhếch nhác làm người ta không được tự nhiên.
"Ăn cơm đi, ăn xong anh đưa em đi." Lúc nói chuyện, thanh âm vẫn khàn khàn.
Tịch Giai Giai gật gật đầu, cũng không dám nhìn anh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vô cùng tập trung ăn sandwich trước mặt.
Nửa tiếng sau, hai người đều xong xui ra ngoài, tài xế đã lái xe vào trong viện, anh ngẩng đầu đi trước, nhưng cũng không ngồi vào trong xe như trước, mà đứng bên phía cô khom người mở cửa: “Vào đi.”
Tịch Giai Giai nhìn anh tự mở cửa xe cho mình, mặc dù không phải là lần đầu tiên nhưng hiếm khi, đặc biệt là quan hệ giữa hai người bây giờ, chỉ làm cô thêm ngại, chỉ đành nhanh chân bước vào, muốn nói cảm ơn lại nhớ đến câu nói của anh mà mắc lại ở khóe miệng.
Hình như anh cũng không thích mình nói cảm ơn
Vậy thì... Không nói vậy.
Thấy cô ngồi vào, sau đó Bùi Dục cũng lên xe, tài xe vô cùng cung kính che đỉnh đầu anh, nhìn anh ngồi vững rồi mới quay lại ghế lại.
"Cậu Bùi, đến công ty sao?"
"Không, đến bệnh viện trước."
"Dạ."
Không lâu sau, xe khởi động, Tịch Giai Giai nhìn căn biệt thự lùi về đằng sau, có người ngoài ở đây, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282901/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.