Bản thân Đường Uyển không ý thức được sự thay đổi này, tâm tư của cô đều dừng trên người đàn ông trước mắt, đương nhiên bạn cũng không để ý là mơ hay thực, không dễ gì khiến cô buông lỏng phòng bị, giống như quay về thời gian lúc ban đầu vậy. Có điều biểu hiện của cô cũng khiến Mã Thiên Xích hiểu được, cô không thật sự ghét anh, chỉ là trong lòng có chút khúc mắc còn vượt qua được, theo bản năng cô vẫn ỷ lại vào anh, bằng lòng tiếp xúc với anh. Mà những điều còn lại, cần bản thân anh cố gắng để loại bỏ. Anh không khỏi thở phào, may mắn cô không có thật sự ghét bỏ anh, đó là điều mà anh không muốn nhìn thấy nhất, một khi nhận ra sự bài xích trong lòng cô thì anh gần như mất hết dũng khí để tiến xa hơn. Sợ sẽ mang đến rắc rối và tổn thương càng lớn hơn cho cô. Còn may, không phải. Mã Thiên Xích lấy một nửa chậu nước rửa chân, cuối cùng còn đưa tay vào để thử độ nóng, không có dáng vẻ ghét bỏ. Anh nhẹ nhàng bê chậu nước lên, bắp thịt trên cánh tay hơi căng lên, lộ ra những đường nét rất đẹp, Đường Uyển đi theo sau anh, thấy anh đem chậu nước đặt ở bên cửa sổ, khuỵu nửa người xuống, vỗ tay vỗ vào mép giường: “Ngồi xuống.” Hai tay đang buông thõng của Đường Uyển dần dần siết lại, cô có hơi căng thẳng đi đến ngồi trên giường, nhìn ra anh muốn nhấc chân của mình thì vội vàng rụt lại: “Tôi tự làm...” “Tay của em bị thương rồi, không tiện.” Nói xong, Mã Thiên Xích cũng không cho cô thời gian tiếp tục từ chối, trực tiếp cởi dép trên chân cô ra, để vào trong nước nóng có nhiệt độ thích hợp. Đôi chân trắng trẻo được bao phủ bởi làn nước trong, bên trên có những gợn sóng lăn tăn từng đoạn từng đoạn, Đường Uyển nhấc một chân trong đó che chân còn lại, dường như như thế mới có thể yên tâm một chút. Bị anh nhìn chằm chằm xem rửa chân, thật sự là... xấu hổ. Phải biết trước khi cô hôn mê thái độ của Mã Thiên Xích so với bây giờ, đó chính là khác biệt một trời một vực, trước đây đừng nói là giúp cô rửa chân, sợ rằng nhìn nhiều hơn cũng cảm thấy phiền. Nghĩ đến trước đây, tâm trạng vui vẻ của Đường Uyển bất giác trùng xuống, cô cúi đầu nhìn vào chiếc chậu, không nói gì cả. Mã Thiên Xích nhận ra cảm xúc của cô, dứt khoát trực tiếp đưa tay vào trong nước, chuẩn xác nắm lấy một chân trong đó, dùng lực đạo vừa phải xoa bóp. Đường Uyển bỗng nhiên bị dọa giật mình, dùng sức rút ra nhưng cũng không lay động được đối phương, vốn dĩ tai đã bỏ bừng giờ càng đỏ hơn, ngay cả hai má cũng đỏ lên. Cô nhỏ tiếng phản bác: “Không, không cần đâu, tôi dùng chân chà là được rồi.” “Em không phải thích sạch sẽ sao?” Mã Thiên Xích lại không nghe cô, cố chấp muốn xoa bóp thay cô, đôi tay từng cầm súng, cầm bút lúc này không ngần ngại mà tiếp xúc vào lòng bàn chân của cô. Mặc dù hai người có một lần thân mật chạm da, nhưng đó là tình huống ý thức của cô hoàn toàn không tỉnh táo mà xảy ra, ấn tượng sau chuyện đó cũng chỉ mơ mơ hồ hồ, đối với Đường Uyển mà nói, mỗi lần áp sát và tiếp xúc của người đàn ông này, đối với cô đều là một loại mê hoặc trí mạng. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua bên ngoài cửa sổ, trừ cái đó ra, chắc có chỉ còn tiếng tim đập ‘thình thịch’ của cô. 1 phút, 5 phút, 10 phút... Thời gian dần trôi qua, tâm trạng của Đường Uyển cũng hơi bình tĩnh lại, Mã Thiên Xích không có làm cái gì, chỉ đơn thuần thay cô mát xa chân cho thoải mái, mặc dù động tác mát xa không tính là chuyên nghiệp, nhưng cũng rất thoải mái. Tâm trạng thả lỏng một chút, nghi vấn dần xuất hiện trong đầu, Đường Uyển nhìn mái tóc mềm mượt của anh, không nhịn được hỏi: “Anh... tại sao đột nhiên đối với tôi tốt như vậy?” Trong trí nhớ của cô, hoặc nói từ khi cô quen biết Mã Thiên Xích, trước giờ anh sẽ không lãng phí thời gian trên người phụ nữ, chứ đừng nói là để ý hay chăm sóc một người, cô trước nay không có tưởng tượng được Mã Thiên Xích khi chân chính thích một người thì sẽ có dáng vẻ gì. Tưởng tượng không được, nhiều nhất chỉ biết, mẫu hình anh thích giống như Thẩm Dĩnh, còn cụ thể hơn nữa, căn bản không xác minh được. Nhưng bây giờ người đàn ông mà cô cho rằng cái gì cũng không biết làm lại đang xoa bóp chân cho mình. Đường Uyển rất không quen, cùng với sự không quen đó cũng có cảm giác xao động không kiềm chế được. Mã Thiên Xích sau khi nghe cô nói vậy, ngón tay cái đang xoa mắt cá chân cho cô hơi khựng lại, có điều cũng chỉ trong nháy mắt, giây tiếp theo bèn khôi phục như bình thường, giọng nói cực kỳ vững vàng: “Bởi vì em cần sự chăm sóc của tôi.” Cần sự chăm sóc. Bốn chữ này giống như một chậu nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống, khiến Đường Uyển tỉnh táo hơn nhiều. Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, mắt cay xè: “Là như thế sao...” “Ừm.” Mã Thiên Xích cảm thấy nước dần lạnh đi, anh bèn đứng dậy: “Tôi đi lấy khăn.” 1 phút sau, khi anh quay lại thì trên tay nhiều thêm một chiếc khăn lông trắng sạch sẽ mềm mại, anh dùng khăn lông bọc hai chân của cô lại, động tác nhẹ nhàng để thấm hết ít nước dính trên đó. Rõ ràng vừa rồi còn cảm thấy ấm áp, lúc này Đường Uyển lại cảm thấy có chút phiền lòng, cố nhịn nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Thật ra anh không cần bởi vì áy náy mà đối tốt với tôi, tôi cần sự chăm sóc, nhưng---” Nói đến đây, cô hơi khựng lại, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của anh: “Không nhất định cứ phải là sự chăm sóc của anh.” Cô ghét nhất sự thương hại của người khác, đặc biệt là sự thương hại của Mã Thiên Xích. Đáy mắt cô lóe sáng, mang theo sự mạnh mẽ, kiên định, trực tiếp đánh thẳng vào trái tim anh, Mã Thiên Xích gần như bị xuyên thủng trước ánh mắt nóng rực đó. Anh bỗng cúi đầu khẽ mỉm cười, Đường Uyển nhìn càng nóng hơn, nụ cười trên mặt trầm xuống: “Anh cười cái gì?” Cô nghiêm túc nói chuyện thì buồn cười như vậy sao? Hay là thấy cô vì anh mà tức giận khó chịu, anh rất đắc ý? Trong nháy mắt, mọi suy nghĩ tồi tệ đều tập trung trong đầu, chỉ là không đợi cô tức giận hết, đỉnh đầu đột nhiên đè xuống một bóng đen. Mã Thiên Xích tiến lại gần cô, hai tay nắm lấy hai bên người của cô, dẫn đến cô buộc phải ngả về phía sau, cánh tay của Đường Uyển không thể không chống về phía sau để tránh trực tiếp ngã ra giường. Hơi thở nóng bỏng phả xuống, cô nhìn gương mặt đẹp trai được phóng to vô số lần ở trước mắt, lông mi run rẩy giống như cánh bướm rung động: “Anh, anh làm cái gì?” “Đường Uyển, em đã tiếp xúc với tôi một khoảng thời gian rồi, chắc cũng hiểu tính cách và con người của tôi, nếu như chỉ là thương hại, tôi việc gì nửa đêm phải đến đây rửa chân cho em? Tùy tiện tìm một y tá không phải là xong rồi hay sao?” Anh đột nhiên mở miệng phản bác, Đường Uyển có chút sừng sờ: “Anh đứng dậy rồi nói.” Mã Thiên Xích lại không làm theo, tiếp tục áp sát cô: “Tôi nói em cần sự chăm sóc chính là thương hại sao? Em sao không hỏi thử cảm nhận của tôi, tôi mất 3 tháng ở bên cạnh em không dễ dàng gì mới đợi được em tỉnh lại, em cảm thấy đây là sự thương hại sao?” Đường Uyển hơi há miệng, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào. Mã Thiên Xích cũng không cho cô cơ hội phản bác, câu chữ trở nên đanh thép: “Được, vậy tôi nói cho em biết, tôi đối tốt với em như vậy là vì tôi phát hiện tôi yêu em hơn những gì tôi nghĩ, tôi đã yêu em rồi, còn chuyện mua biệt thự, nếu như không có em, tôi có thể cả đời sống ở khách sạn, nhưng tôi hy vọng nơi đó sau này sẽ là nhà của tôi và em, hiểu rồi chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]