Trên người ông cụ đã không còn sức lực gì nữa, dùng biết bao nhiêu thuốc giảm đau đã khiến cơ thể sắp không còn cảm giác gì nữa rồi, cho dù là vậy ông vẫn dùng hết sức mình để nắm lại tay anh: “Bây giờ bên cạnh cháu có Thẩm Dĩnh, có Tiếu Tiếu, ông cũng yên tâm rồi, cháu phải sống thật tốt, đối xử với bọn họ thật tốt, bọn họ mới là những người đi cùng cháu suốt đời này, biết chưa?”
Lời như vậy quá giống với lời căn dặn trước lúc lâm chung, Lục Hi nghe mà trong lòng dấy lên từng cơn khó chịu.
“Ông còn phải nhìn Tiếu Tiếu khôn lớn nữa, đừng nói mấy lời như thế.”
Ông cụ miễn cưỡng nở một nụ cười: “Phải a, ông còn phải nhìn thằng bé lớn lên, nghe nó gọi ông cố ngoại thêm vài năm nữa chứ!”
Hiếm khi có hai người ở bệnh viện, ông cụ nói với anh rất nhiều rất nhiều chuyện trước đây và bây giờ, rất nhiều chuyện anh biết, rất nhiều chuyện anh không biết, vào giờ phút này, chính là lúc mà Thẩm Dĩnh gần gũi với ông cụ nhất trong cuộc đời này.
Anh dường như có thể hiểu được những khó khăn và chua xót của thế hệ trước, cũng hiểu được đời này ông cụ đã đi qua như thế nào.
Lúc nói chuyện, tinh thần của ông cụ cũng không tệ, ít nhất thì giọng nói cũng tương đối ổn định, anh tưởng ít nhất thì đêm nay có thể đi qua được, nhưng không ngờ lúc ông cụ nói những lời này, tim đã đau đớn vô cùng dữ dội.
Gần hai giờ rưỡi sáng, Lục Hi vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282853/chuong-665.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.