Thẩm Dĩnh có thể cảm nhận rất rõ ràng trạng thái của anh không được đúng lắm, giống như là đang hoàn toàn phong ấn mình trong một thế giới khác vậy, tất cả những suy nghĩ và cảm xúc của anh đều dừng lại ở trong thế giới đó, không ngừng hối hận, thậm chí là nuối tiếc về việc làm ban đầu của mình.
“Không phải như vậy đâu, Hi à, anh đã làm rất tốt rồi, nếu như em là anh, em căn bản là sẽ không biết nên làm sao thể đối mặt với người nhà nữa, cuộc đời của con người không ai là có thể cứ tiếp tục đi mãi đi mãi được, tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng mà anh phải chấp nhận hiện thực này.” Cô dùng sức ôm lấy anh, muốn kéo anh ra khỏi vực sâu của sự tự trách: “Cái chết của ông cụ không có liên quan đến anh, ông ấy là bị bệnh, điều anh nên làm là ở bên cạnh ông ấy, đi cùng ông ấy trong đoạn đường cuối cùng của cuộc đời này, anh không phải là không tốt, ông cụ cũng rất kiêu ngạo vì anh, cũng hiểu được lòng của anh, nếu như anh muốn để ông ấy đi qua hết đoạn đường này mà không có nuối tiếc gì thù đừng như vậy nữa!”
Lời nói của cô khiến cho ánh mắt đang rời rạc tan rã của anh lại tìm về điểm tụ lần nữa, thay vì nói là đang hỏi cô, nhưng càng giống như là anh đang tự lẩm bẩm nói với chính mình hơn: “Anh như vậy sẽ chỉ khiến cho ông ấy ra đi một cách bất an sao…”
“Đúng vậy, cho nên anh phải phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282852/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.