Thẩm Dĩnh sợ nhất là để người bên cạnh biết chuyện cô mất trí nhớ. Nói thẳng không được sao? Được. Nhưng cô cũng không thể hiểu rõ vì sao cô lại mâu thuẫn trong chuyện này như vậy.
Hình như một khi để người bên cạnh phát hiện mình mất trí nhớ, sẽ có cảm giác rất không an toàn, tất cả đều sẽ thay đổi. Cô không thích kiểu tất cả mọi người đối xử với cô như một người khác biệt. Vì thế cô thà rằng không nói bất cứ điều gì, cứ như vậy từ từ hồi phục sẽ tốt hơn.
Nhưng lừa được Thẩm Tri Lịch Đào Li Hinh, lừa được Thẩm Tiếu, lại không thể lừa được Mã Thiên Xích.
Từ khi anh ta bước vào, từ khi cô nhìn vào đôi mắt sắc bén kia, trong lòng như có ai nói không tốt. Đôi mắt kia phát ra ánh mắt tựa như tia X quang, như có thể nhìn thấu tất cả.
Chỉ có điều, cô không nghĩ rằng cô thật sự đã bị nhìn thấu.
Cô gặp qua cô Đường kia, Lục Hi cũng không biết gì, nên trước khi cô nói ra câu nói đó, anh cũng không ngăn lại.
Thẩm Dĩnh há hốc miệng, mãi hai giây sau mới tìm lại được giọng của mình, “Hả, vậy sao, chắc em không ở đây quá lâu nên quên rồi. Vừa rồi thấy quen quen mà thực sự không nhớ ra được. Em đã nói là chắc chắn đã gặp qua rồi, chứ không thì......”
“Thẩm Dĩnh.” Không đợi cô nói xong, Mã Thiên Xích cười xen vào. Chỉ là nụ cười chẳng thoải mái chút nào. “Mọi người gặp nhau ở quán bar à, rất đặc biệt. Hơn nữa em tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282761/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.