Trong hai mươi hai năm đầu cuộc đời của Đường Uyển cô đã gặp được người đàn ông đẹp mắt nhất chính là Mã Thiên Xích, cũng không phải cô chưa từng thấy qua soái ca mà chẳng qua là cảm thấy đàn ông hơn ba mươi tuổi, khí chất từng trải trên người lắng đọng xuống mấy cậu nhóc hơn hai mươi tuổi không thể nào so sánh nổi.
Không liên quan đến bề ngoài hay tướng mạo, loại khí chất phát ra từ trong ra ngoài kia mới là thứ của đàn ông thực sự khiến cho người ta bị mê muội.
Trước kia cô đã từng gặp Thẩm Dĩnh cũng biết quan hệ giữa Thẩm Dĩnh và Mã Thiên Xích, lúc đầu cô còn kinh ngạc vì thấy cô ấy vậy mà lại có thể bình tĩnh như vậy, có thể thờ ơ trước sự ân cần của Mã Thiên Xích nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy Lục Hi rồi, cô đã hiểu.
Nếu như nói Mã Thiên Xích là một người có vẻ ngoài lạnh lùng vậy thì Lục Hi lại chính là loại người nhàn nhạt xa cách nhưng lại không cảm thấy bị coi nhẹ kia, quả thật, bày ra bên ngoài khiến người đó luôn luôn bá khí chói mắt nhưng khi thu liễm lại càng khiến người ta muốn tiếp cận gỡ ra xem, hết lần này tới lần khác người đàn ông này lại đạm mạc như thế, cảm giác hai loại mâu thuẫn kia kết hợp hoàn mỹ ở trên người anh.
Đường Uyển ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt thâm thúy lại sắc bén kia của anh, hô hấp cứng lại: "Chào anh Lục, tôi là Đường Uyển."
Trong giọng nói của cô nghe ra được cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282760/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.