Thái độ của cô làm cho lời khuyên của Lục Hi lên tới miệng rồi lại nuốt trở về, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề, hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau, Lục Hi kiên nhẫn mở miệng.
“Dĩnh Dĩnh, anh biết em lo lắng cho anh, nhưng là một người làm về pháp luật, đây là nghĩa vụ mà chúng ta nên làm.”
Thẩm Dĩnh trong lòng lo lắng nhưng miệng lại buột miệng thốt ra: “Nhưng không có anh thì còn có người khác, tại sao anh phải tự mình đi? Nếu bây giờ anh không trở lại giới luật sư thì lẽ nào vụ án này sẽ bị khép lại?”
Những lời này chắc chắn là một loại hoài nghi đối với Lục Hi, anh trở lại bởi vì trong lòng mình có tính toán, bởi vì cô muốn để anh đi, nhưng bây giờ nghe được những lời trái ngược lại này, trong lòng Lục Hi cũng không biết diễn tả ra sao.
Ngay lúc Thẩm Dĩnh nói ra lời này cũng đã hối hận, nhưng cô không còn cách nào khác, cô thật sự lo lắng cho anh, nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, cô vừa ủy khuất vừa lo lắng: “Anh chỉ nghĩ mình là một người làm về pháp luật, anh chưa từng nghĩ anh cũng là chồng của em, là ba của con sao? Bây giờ anh không chỉ có một mình, tất cả mọi thứ của anh đều ảnh hướng tới gia đình này, em thật sự không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Nói xong câu cuối, cô đã khóc nức nở, bởi vì anh không hiểu được mình.
Lục Hi thấy hốc mắt cô đỏ lên, tức giận gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282678/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.