Nếu có thể, lúc này Đường Uyển chỉ muốn biến mất ngay lập tức, nhưng cô không có cách nào trốn tránh, nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Từ cửa đến sofa, một đoạn đường ngắn nhưng cô lại cảm thấy dài lê thê, một một bước đều như đạp lên mũi dao, cố thể sức kéo dài thời gian.
Khó khăn lắm mới đứng ở nơi cách anh ba mét, cô dừng chân lại, cung kính cũng sợ sệt mở miệng: “Chào anh.”
Mã Thiên Xích nhìn cô, rất khác với phong cách mặc đồ thỏ hôm đó, hôm nay cô mặc áo len dệt kim rộng màu trắng, kết hợp với quần jean dài màu xanh nhạt, đôi giày bata màu đen, bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng không hề trang điểm.
Mã Thiên Xích vô thức nhíu mày, anh không thích dáng vẻ quá thành thật này, so với khuôn mặt mộc thanh tú, anh thích trang điểm đậm hơn.
Ở chung quá lộ liễu sẽ khiến anh mất tự nhiên, sẽ khiến anh cảm thấy nặng nề.
Cho nên anh không muốn khuôn mặt như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, người phụ nữ này có vốn để mặt mộc như thế, mặc dù không trang điểm vẫn thu hút như cũ.
Dáng vẻ không tệ.
Đường Uyển chỉ cảm thấy mình như con khỉ bị nhốt trong lồng cho người ta xem vậy, ở trước mặt Mã Thiên Xích, cô như không hề mặc quần áo, ánh mắt đầy tính xâm lược này khiến cô rất không có cảm giác an toàn.
“Chào ngài, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô thật sự không chịu nổi, lên tiếng phá vỡ sự im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282664/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.