Thẩm Dĩnh cũng nắm lại tay anh: “Đừng lo, dù sao chỉ vất vả mấy ngày nằm viện, chỉ cần anh ở bên cạnh em là đủ rồi.”
Tuy bây giờ rất vất vả, nhưng cô lại không cảm thấy mệt lòng chút nào, chỉ là khá dễ buồn ngủ mà thôi, so với cuộc sống nửa năm nay, những ngày không có anh mới là vất vả.
“Đúng rồi.” Đang nói chuyện cô đột nhiên nhớ đến: “Gần đây anh vẫn không làm vật lý trị liệu, không phải nói cần rèn luyện liên tục sao?”
Cứ mãi bận rộn chuyện của Thẩm Tri Lịch, lại lơ là tình hình sức khỏe của anh.
“Lúc trước rèn luyện nhiều rồi, nghỉ ngơi hai ngày cũng được, không sao đâu.”
“Thật à?”
“Ừm.” Lục Hi đột nhiên nhớ tới buổi tối khi ăn cơm Thẩm Tiếu cũng từng nói câu này, không nhịn được mỉm cười: “Tiếu Tiếu đúng là giống em.”
Thẩm Dĩnh không hiểu lý do, nhưng lại cảm thấy rất kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, là em nuôi lớn từ nhỏ mà.”
“Em nuôi lớn nói chuyện gì cũng bệnh vực em, tối nay còn dạy dỗ anh một chút thay em đó.”
Thẩm Dĩnh không ngờ sẽ có chuyện này, bất ngờ hỏi: “Nói cái gì?”
“Nói anh rời đi em rất khó chịu, sau này còn như vậy nữa sẽ không để ý đến anh.” Lúc Lục Hi nhớ lại giọng nói cũng dịu dàng theo, anh cũng không cảm thấy con trai không hiểu chuyện, ngược lại rất vui vì con trai có thể ngoan ngoãn tỉ mỉ như vậy, còn biết thương mẹ nữa.
Thẩm Dĩnh nghe thế trái tim cũng sắp tan chảy: “Xem như không uổng công yêu thương thằng bé.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282663/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.