Trước khi gặp người phụ nữ như Thẩm Dĩnh, cho đến bây giờ đó đều không phải là tiêu chuẩn chọn vợ của anh ta, nhưng khi thật sự nhìn thấy cô, anh ta lại không muốn buông tay, đến mức càng bắt càng chặt, suýt chút nữa đã tưởng lầm rằng cô là của mình.
“Mã Thiên Xích, em không đáng để anh thích.” Cổ họng Thẩm Dĩnh căng lên, trong lòng bối rối không thôi.
“Em yên tâm.” Anh ta cong ngón tay gõ nhẹ hai cái lên tay lái, cắt ngang lời nói tự coi nhẹ chính mình của cô: “Mặc dù anh từng có suy nghĩ khác với em thật, nhưng bây giờ đều đã qua, em và Lục Hi đã đi vào con đường bế tắc không thoát nổi, nhất định sẽ dây dưa cùng nhau, anh suy nghĩ rõ rồi cũng sẽ buông tay, đối mặt với anh em không cần dè dặt cũng không cần áy náy, em đối với anh không đến mức không phải em thì không được.”
Giọng nói của anh ta thản nhiên, nhưng trong lòng lại đau đớn vô cùng, ít nhất nửa năm Lục Hi không có ở đây, anh ta có thể ở bên cạnh cô, dù chỉ là đứng phía sau bảo vệ cô cũng đủ rồi.
“Mã Thiên Xích, cám ơn anh.”
Người đàn ông lơ đễnh nâng cằm: “Vào đi thôi.”
Cửa xe bên cạnh mở rồi lại đóng, cuối cùng người ngồi ở ghế phụ cũng biến mất khỏi tầm mắt, nhìn ghế ngồi bằng da trống trơn, anh ta nhặt lại điếu thuốc đã quăng đi châm lên, âm thanh sợi thuốc bốc cháy nóng bỏng tựa như trái tim anh ta, xì xì cháy hết, khẽ nghiền thôi đã biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282649/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.