Bình thường chuyện Thẩm Dĩnh lo lắng nhất chính là làm sao để nói với anh đi kiểm tra, mỗi lần cô đều như kẻ trộm, vừa giả vờ như không có việc gì vừa phải bàn bạc riêng với La Quyết Trình chuyện liên quan đến cai nghiện.
Bây giờ anh chủ động nói ra nhưng lòng Thẩm Dĩnh không vui lên được.
“Được, em đi cùng anh.” Cho dù trong lòng không chắc chắn thế nào nhưng cô biết mình không thể từ chối.
Lần này lên cơn nghiện đến nhanh mà đi cũng nhanh nhưng đáy lòng cả hai đều đã chôn một hạt giống, như một mối tai hoạ ngầm vắt ngang giữa hai người.
Thẩm Dĩnh biết đây là quả bom hẹn giờ, sẽ có ngày phát nổ, nhưng ngoài chờ đợi thì cô cũng không còn cách nào khác, giống như người đang chờ tuyên án tử hình, cô biết sẽ có một ngày Lục Hi phát hiện ra, cô chỉ có thể kéo dài chứ không thay đổi được kết quả.
Tốt nhất là trước khi anh biết thì cơn nghiện này có thể hoàn toàn cai được, nhưng kỳ tích này thật sự có thể xảy ra sao?
Cô không biết, chỉ là hy vọng xa vời có thể như thế.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Lục Hi chậm rãi ổn định lại cảm xúc, đứng dậy thuận tay cầm áo khoác âu phục trên sofa lên.
Thẩm Dĩnh theo sau người đàn ông, nhìn những vệt mồ hôi đậm nhạt không đồng nhất trên áo sơ mi của anh, còn có vô số nếp nhăn, ánh đèn hành lang chiếu xuống đỉnh đầu anh nổi bật lên vẻ cô đơn.
Hai chữ “về nhà” lọt vào tai, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282638/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.