Thẩm Dĩnh lắc đầu: “Em không sao, anh cảm thấy thế nào?”
Môi mỏng của người đàn ông mím chặt, mồ hôi trên trán xuôi theo gương mặt trượt xuống, hai mắt nhìn cô một cách thâm tình: “Không sao, vừa rồi dọa em rồi.”
Thẩm Dĩnh không lên tiếng, cô bị dọa sợ, cũng không phải là bởi vì anh làm thương mình, mà là sợ anh dưới tình huống như vậy cơ thể sẽ xuất hiện điều bất trắc.
Co rút, rồi co giật ngắt quãng, cả người vô lực, hô hấp dồn dập, phản ứng như vậy so với tưởng tượng cô vẫn nghiêm trọng hơn rất nhiều rất nhiều.
Càng làm lòng cô không yên là, chỉ mới lần đầu tiên phát tác cơn nghiện đã ở mức như vậy, vậy thì lần sau... Cô không dám nghĩ thêm.
Đợi sau khi cảm giác khó tả trong cơ thể biến mất, Lục Hi thử đứng lên, tứ chi cơ thể vẫn còn cảm giác vô lực, nhưng miễn cưỡng có thể đứng lên.
Thẩm Dĩnh muốn đỡ anh, lại bị anh né tránh: “Không sao.”
Trong giọng nói lạnh lẽo xen lẫn nhẫn nhịn thống khổ, anh cứng rắn chống đỡ để cơ thể mình không ngã xuống, không muốn bộ dạng mình mềm yếu vô lực như vậy bị cô nhìn thấy.
Nhưng lúc này Thẩm Dĩnh sao có thể làm như ý anh, mặc kệ anh có phản đối hay không, giang hai cánh tay ôm lấy anh, cũng mượn đó để cơ thể anh có chỗ chống đỡ.
Cơ thể người đàn ông trong ngực lập tức siết chặt, ngay sau đó đỉnh đầu truyền tới giọng nói đè nén của anh: “Thẩm Dĩnh, anh không sao.”
Anh không sao, không cần người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282635/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.