Thẩm Tiếu tỉnh lại một lần nữa, đang ở một nơi vô cùng u ám và lộn xộn, hai tay hai chân của cậu bị trói bằng ba sợ dây nylon dày bằng ba đầu ngón tay, miệng bị dán băng dính, bởi vì bị trói quá lâu, hai tay lại bị trói ở sau lưng, lượng máu lưu thông không đủ, hai cánh tay tê cứng.
Điều may mắn duy nhất là mắt của cậu không bị bịt lại, còn có thể nhìn được ở đây trông như thế nào.
Là một căn phòng mà cậu chưa từng nhìn thấy, những viên gạch màu đỏ sẫm được xếp chồng lên nhau, ở giữa bôi một thứ gì đó màu xám đậm, cậu cũng không biết là cái gì, bên ngoài có chút ánh sáng mờ nhạt chiếu nào, có chút đáng sợ.
Thẩm Tiếu cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, lúc này đang gặp nguy hiểm, cơ thể không ngừng sai khiến mình, nước mắt rơi xuống hai má, nhưng cậu vẫn cố gắng kìm nén không phát ra tiếng.
Bởi vì cậu nghe thấy cách chỗ này không xa có người đang nói chuyện điện thoại: “Tôi đã nói rồi, tiền tôi đồng ý với anh một đồng cũng không thiếu, đứa trẻ này không liên quan gì đến anh, tôi khuyên anh tốt nhất trung thực lấy được tiền thì biến đi, đừng gây trở ngại cho tôi!”
Giọng nói của người phụ nữ rất sắc bén, cô ta còn cố tình đè giọng xuống, trở nên có chút chói tai.
Đứa trẻ này?
Thẩm Tiếu chớp đôi mắt đã khóc đến mức đỏ hoe, quay lưng về phía người kia, cậu không kiềm nối cảm thấy rất sợ hãi, đang nói cậu sao?
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282613/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.