Sau khi Thẩm Tiếu bị bắt lên xe, cậu bé bị đưa về phía trước một khoảng, sau đó Hoàng Tử Nhu dùng khăn tay ướt bịt miệng và mũi cậu bé lại, một chất khí có chút kích thích theo hơi thở của mũi tiến vào cơ thể, rất nhanh đã mất đi nhận thức.
Hoàng Tử Nhu lái xe về phía Nam, tốc độ của xe rất nhanh, cô ta tắt điện thoại của mình, đổi thành máy nhắn tin, chỉ có loại điện thoại này mới không bị định vị.
Chiếc xe càng đi càng nhanh, khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng trở nên hoang vu, không biết lái như vậy bao lâu, cuối cùng chiếc xe lao vào một con đường núi vắng vẻ, cô ta ra khỏi xe, để lại chiếc xe ở dưới chân núi, đổi một Santana màu đen đã được chuẩn bị từ trước.
Không có biển số, không có logo, cô ta trực tiếp kéo cơ thể của Thẩm Tiếu, ném đứa bé đã bị bất tỉnh vào sau ghế.
Sa khi trở lại đường, không biết có phải là vì vậy, hoặc nói là qua một loạt các hoạt động liên tiếp nhau, cô ta cũng đã phần nào thích ứng được với quy trình “tội phạm” này, đầu óc lộn xộn của Hoàng Tử Nhu đột nhiên bĩnh tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ta cẩn thận đi theo con đường mà cô ta đã lên kế hoạch từ trước, camera trên con đường này rất ít, lúc nãy, khi đổi xe ở dưới chân núi cũng không có, rất khó để theo dõi theo dấu vết của cô ta.
Trước khi trời tối, cô đã lái xe đến nơi giao giữa hai thành phố, cách thành phố J
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282612/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.