Câu này là xuất phát từ trong trái tim.
Anh chưa bao giờ làm chuyện khiến mình hối hận, hơn ba mươi mấy năm rồi, chưa hề có chuyện nào khiến anh nghĩ đến phải khó chịu cả, nhưng hôm nay cuối cùng cũng có rồi, để cô về nước chính là sai lầm lớn nhất của anh.
Trong tình cảm làm gì có chuyện buông bỏ hay không, chẳng qua là ai ở gần thì được lợi thôi, anh dùng năm năm để đổi lại một cơ hội, nhưng lại bị sự tự cao tự đại của mình đánh bại rồi.
“Mã Thiên Xích...” Trong lòng Thẩm Dĩnh buồn bã, cô gọi tên anh: “Anh đừng như vậy, là em đã phụ anh, xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, anh nói rồi, tình cảm anh dành cho em không cần em phải đáp lại.” Thật ra về cơ bản, anh luôn tỏ ra là mình ‘thân sĩ’, không muốn cưỡng ép cô, không muốn ép buộc cô, nhưng có nhiều lúc là anh khiến cô bị động phải chấp nhận tình nghĩa này, làm sao mà cô có lỗi được.
“Anh đừng nói như vậy, anh đối xử tối với em và thằng bé, em đều ghi nhớ trong tim mình, em thật sự rất cảm ơn về tất cả những gì anh làm cho em và nó.” Ở một mức độ nhất định, tình cảm mà Thẩm Dĩnh dành cho Mã Thiên Xích khác với bất kỳ ai khác, nó rất đặc biệt, thậm chí là có đôi khi bản thân cô cũng không nói rõ được.
“Năm năm trước, em vô tình cứu anh ở bên hồ chứa nước ở thành phố J một lần, sau này gặp lại nhau ở ngoại tỉnh, đó chính là số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282603/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.