Những lời quan tâm của cô dường như là một dòng nước ngọt chảy vào trái tim Lục Hi, anh nói thật: “Chưa, bận cả một buổi chiều mới có được chút thời gian đây.”
“Hả?” Thẩm Dĩnh đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường: “Sắp 7 giờ luôn rồi, sao anh còn chưa ăn?”
“Không có thời gian, để lát nữa xem sao đã.”
Anh mà nói xem sao đã, thì 80% là không ăn rồi.
Thẩm Dĩnh bất lực thở dài: “Tốt xấu gì anh cũng phải ăn một chút chứ, để đói sao được.”
Anh không đáp, mà hỏi cô: “Em ở bên đó mấy giờ kết thúc?”
“Đợi lát nữa ăn cơm xong, nói chuyện một chút rồi đi, chắc cỡ 8 giờ rưỡi đó.”
Tám giờ rưỡi, còn một tiếng rưỡi nữa, rõ ràng là họp hành dài như vậy nhưng anh cũng chả thấy mất kiên nhẫn gì, bây giờ thì lại cảm thấy thời gian trôi quá chậm rồi a.
Anh muốn gặp hai mẹ con cô ấy, mỗi một phút cũng là quá nhiều, anh thật sự muốn lập tức phi ngay đến đó.
Mặc dù trái tim đã nóng lòng đến mức không chịu được nữa, nhưng miệng anh vẫn rất điềm tĩnh: “Tám giờ rưỡi anh qua đó đón hai mẹ con.”
Thẩm Dĩnh cắn môi, đã lâu không có cảm giác được người đón đưa như vậy rồi, trước đây đều là một mình cô dắt theo con nhỏ, trái tim cô lúc này như mềm nhũn: “Vậy anh nhớ ăn cơm đó.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hi rảnh rỗi không có gì làm nên muốn tìm ai đó để giết thời gian, nghĩ qua nghĩ lại thì chỉ có chỗ Lưu Sinh Yên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282598/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.