Thẩm Dĩnh nhìn sự yếu ớt trong mắt anh, nhìn người đàn ông trước nay vẫn kiêu ngạo cỡ nào vừa chờ mong vừa cầu xin thỉnh cầu cô tha thứ và cơ hội.
Thẩm Dĩnh hoàn toàn không ngờ đến anh đêm nay chuẩn bị những thứ này, một chút cũng không có chuẩn bị, cô nhìn cánh hoa và nến bên chân mình, nhìn hoàn cảnh tỉ mỉ sắp xếp bốn phía, trong lòng từng đợt hơi nóng dâng lên, đã quen người đàn ông này cao cao tại thượng, cho nên mỗi lần anh cúi đầu, cô đều không nhịn được mềm lòng, năm năm trước cũng thế, hôm nay cũng vậy.
Sau khi cô bình phục lại tâm tình mới chậm rãi mở miệng: "Em không ngờ được sau năm năm lại gặp anh ở nước Anh, càng không nghĩ đến sẽ cùng anh trở lại thành phố J, mọi chuyện đều xảy ra rất đột ngột, em không biết..."
"Anh hiểu rõ, anh cũng hiểu." Hơi thở của người đàn ông cũng có chút run rẩy, có thể cảm nhận được xung động trong lòng anh: "Anh không hy vọng xa vời em hoàn toàn tha thứ cho anh không hề khúc mắc, anh chỉ là hy vọng em cho anh một cơ hội, để anh có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh em và con chăm sóc hai mẹ con." Những lời này của Lục Hi là thật, nhớ đến những năm này mình không ở bên cạnh bọn họ, hai người không nơi nương tựa, nhưng anh lại không góp chút sức nào, lại càng cảm giác thiếu nợ.
Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng không nhịn được nước mắt trong mắt, chất lỏng trong suốt tràn ra khỏi mi, cô lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282586/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.