Không có những người đến người đi như vốn có của nhà hàng, ngọn đèn phối hợp tạo nên khung cảnh như trong truyện cổ tích, mà ngay cả hơi thở cũng nhàn nhạt thơm mùi hoa, hoa hồng được buộc lại thành từng quả cầu, ánh sáng nhu hòa chiếu đến càng thêm đẹp đẽ sáng bóng.
Trong đại sảnh còn buộc rất nhiều bóng bay, đung đưa trong không trung, cũng không biết anh bắt tay vào chuẩn bị lúc nào, Thẩm Dĩnh đứng lặng ở cửa, nhìn đến ngây người.
Trống ngực lập tức gia tốc, mãnh liệt cổ vũ, cô sững sờ đi về trước vài bước, lần đầu tiên nhận được kinh hỉ như vậy, cô người có con cũng có chút bị sợ, đưa tay sờ qua cánh hoa, cảm xúc chân thật, không phải đang nằm mơ.
Cô thật sự quá kinh ngạc, thế cho nên cả đầu óc đều trống rỗng, cho đến bây giờ đều không ngờ được Lục Hi sẽ ở phía sau làm những chuyện này cho cô. Sau khi về nước, hai người xung đột như cây kim với cọng râu, gần đây mặc dù ý định của anh có thay đổi, nhưng mọi thứ đều đến quá nhanh quá đột ngột, cô hoàn toàn không lường trước được.
Một giây trước khi vào cửa, cô còn phát sầu vì chuyện đứa bé, nhưng một giây sau, ông trời lại ban cho cô khung cảnh trước mắt này.
Mũi đột nhiên dâng lên một loại ê ẩm, trước mắt hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Lục Hi, một người đàn ông cứng nhắc nghiêm cẩn như vậy, năm năm trước đã mạnh mẽ không có một tế bào lãng mạn nào, năm năm sau lại lặng yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282585/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.