Bé con nghĩ một lúc, không mất nhiều thời gian, thằng bé lắc đầu: “Không muốn, con muốn ở cùng với mẹ.”
Mặc dù miệng nói không muốn, nhưng thật ra, trong lòng thằng bé vẫn khá mất mát. Thẩm Dĩnh có thể nhìn ra được, giống như cô đang ép thằng bé phải đưa ra lựa chọn.
Đây vốn dĩ không phải là chuyện mà một đứa nhóc như thằng bé phải suy nghĩ, nhưng bây giờ lại không thể không suy nghĩ.
“Canh gà đến rồi đây!” Thím Lâm đặt bát canh gà trước mặt cô, màu sắc hấp dẫn thị giác, mùi thơm kích thích khướu giác, chỉ nhìn thôi mà Thẩm Dĩnh đã cảm thấy bụng sôi ùng ục.
Cô lấy thìa múc một muỗng canh đưa lên miệng thôi, sau đó chuyển sang cho Thẩm Tiếu: “Con có muốn nếm thử không?”
“Buổi trưa con uống rồi, mẹ mau ăn đi!” Bé con nhổm dậy khỏi người cô, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không làm phiền cô thưởng thức bát canh.
Thẩm Dĩnh vừa uống canh, vừa nghĩ về những lời ban nãy của thằng bé, thất thần đến mức ngay cả Lục Hi đi xuống lúc nào cũng không biết.
Trưa nay, anh cũng chưa ăn cơm, cho nên thím Lâm cũng múc cho anh một bát canh, anh cầm lấy bát, chiếc thìa đập vào thành bát phát ra âm thanh rõ ràng, lúc này Thẩm Dĩnh mới bình thường trở lại.
Đối diện với đôi mắt hẹp dài, anh nhẹ giọng lên tiếng: “Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”
Thẩm Dĩnh cúi thấp đầu xuống, cả gương mặt như sắp vùi vào bát: “Không có gì.”
“Mùi vị thế nào?”
“Rất ngon.”
“Vậy thì ăn nhiều lên, tránh lúc nữa đói, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282575/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.