Xe đi thẳng một đường trở lại biệt thự Ngự Cảnh Viên, Thẩm Dĩnh không hề xa lạ đối với con đường này. Càng tới gần, ngược lại càng rõ ràng. Thật ra, có câu nói, Mã Thiên Xích nói rất đúng: Đối với những chuyện trong quá khứ, từ trước đến nay, cô vẫn chưa từng từ bỏ, chưa từng lãng quên.
Kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, cả quãng đường đi đều không hề bị xóc, lắc lư. Hai người ngồi phía sau căn bản không giao lưu quá nhiều với nhau, Thẩm Dĩnh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng người bên cạnh lại luôn nhìn cô.
Nửa tiếng sau, xe tiến vào cổng lớn của biệt thự, xa cách năm năm, một lần nữa khi trở lại nơi chứa đầy kí ức này, trong lòng Thẩm Dĩnh bỗng nhiên buồn bã, nhưng hơn cả đó là căng thẳng, giống như cả người đang bị quấn chặt trong một tấm lưới lớn. Vừa buồn bực, vừa ngột ngạt, khiến cô hơi không thoải mái.
Bên kia, thím Lâm vốn dĩ đang trông Tiếu Tiếu vẽ tranh, nhưng khi nghe thấy tiếng tắt xe truyền đến từ sân, bà ta lập tức dẫn theo đứa bé đi ra phía cổng nghênh đón. Bà ta vốn dĩ cho rằng một mình ngài Lục trở về, nhưng không ngờ lại nhìn thấy gương mặt vô cùng nhớ nhung, vô cùng quen thuộc.
Nhìn thấy Thẩm Dĩnh đi về phía bên này, đôi mắt của một người đàn bà đã hơn năm mươi tuổi bỗng nhiên ửng đỏ cả lên: “Đây, đây là…”
Cuối cùng vẫn là do tuổi đã lớn, tâm trạng nhất thời không nói ra được.
Thẩm Dĩnh nhìn thấy gương mặt hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282574/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.