Chương trước
Chương sau
Sau khi Lục Hi rời khỏi phòng bệnh, không quay về phòng bệnh ngay mà kêu để người của trông coi ở ngoài cửa phòng bệnh, dặn bọn họ không được để Thẩm Dĩnh gặp con trai, sau đó đến văn phòng La Quyết Trình.
La Quyết Trình đang xem một trường hợp điển hình của giải phẫu tim, nghe thấy tiếng đẩy cửa thì nhìn theo, lại thấy người đang đến ăn mặc vô cùng kì dị.
“Cậu...... Đi chạy nạn à?” Nửa người trên anh mặc quần áo bệnh nhân, nửa người dưới mặc quần tây màu đen, tóc rối bời, miệng cũng hơi chút sưng, nếu là người khác có khi lại tưởng là bệnh nhân ở khoa Thần kinh.
Lục Hi tâm trạng hỏng bét, không có tâm trạng để nói đùa: “Cậu có thừa áo sơ mi không, cho tôi mượn một cái”.
Nghe anh muốn mượn quần áo, mà sắc mặt như ăn phân, La Quyết Trình ngửi được cái gì đó rất khác. Anh đi qua, lấy một cái áo sơ mi sọc từ trong tủ ra, vừa muốn hỏi cậu ta muốn mạng áo của mình đi đâu, vừa nhấc mắt đả thấy trên cổ cậu ta có hai vết cào.
Vẫn còn đỏ, xem ra là vừa mới bị.
La Quyết Trình cau mày suy nghĩ một hồi, hơi kinh ngạc: “Cậu, không phải là cậu......”
“Không phải.” Lục Hi cắt đứt ý tưởng không đáng tin của cậu ta, duỗi tay cầm lấy áo sơ mi, cũng không kiêng dè, thay luôn bộ đồ bệnh nhân trên người mình.
La Quyết Trình vô cùng kinh ngạc, mãi sau khi nhìn thấy trên người anh nhiều hơn một vết đỏ, còn chưa khép miệng: “Cơ thể cậu…… Không phải là đi làm bậy à?”
Làm bậy? Lục Hi tự giễu nhếch môi dưới: “Thẩm Dĩnh làm đấy, giống làm bậy sao?”
La Quyết Trình là một người hóng hớt, đột nhiên có tin hot để hóng, lượng tin tức quá lớn, khiến anh hơi đơ……
“Hai người các cậu gặp nhau lúc nào?”
“Vừa nãy, con trai bị ốm nên cô ấy gọi đến đây.”
“Cho nên cậu không nhịn được, ở trong bệnh viện của tôi đã…”
“Chà.” Lục Hi nghĩ tới bộ dạng gấp gáp vừa rồi của mình, lúc này đang suy đi tính lại, thế nhưng cảm thấy hơi ngu ngốc, tự đáy lòng nói một câu: “Còn không bằng nhịn xuống.”
Biết cô sẽ nói những lời như thế, anh thà khó chịu đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ không chạm vào một sợi tóc của cô.
Biết cô không đặc biệt cam tâm tình nguyện, nhưng ít nhiều cũng có vài phần ý loạn tình mê. Nhưng chưa từng nghĩ cô sẽ xem chuyện này như là một giao dịch.
La Quyết Trình nhìn anh thay xong áo sơmi, cài xong nút áo, vẫn hơi khiếp sợ: “Thẩm Dĩnh bây giờ ở đâu?”
“Không biết, cứ để cô ấy cút đi.”
“……” Lông mày La Quyết Trình giật, tình huống này là như thế nào? Trước nay chỉ có Thẩm Dĩnh để Lục Hi cút đi, hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à?
Nhưng làm bạn tốt, vẫn đến đến khuyên anh một câu: “Cậu có gì từ từ nói, đánh tận mặt với một người phụ nữ thế này để làm gì?”
Chưa kể đó là người phụ nữ anh yêu nhất.
Lục Hi cúi đầu nhét áo sơ mi vào trong quần, gấp cổ tay áo lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi bình tĩnh nói cô ấy có nghe sao, nếu không muốn nghe, thế thì đổi cách khác.”
“Cậu muốn làm gì?” La Quyết Trình khẽ nhíu mày, vẫn không muốn nhìn hai người này náo loạn đến mức cứng nhắc với nhau.
“Không phải cô ấy muốn con trai sao, tôi cố ý không cho.” Nói xong, anh lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho chuyên gia luật ly hôn đã từng làm cho công ty luật Hình Yên: “Luật sư Triệu, soạn cho tôi một bức thư của luật sư về luật nuôi con của những bà mẹ chưa lập gia đình, ngày mai tôi đến lấy.”
La Quyết Trình trợn mắt há hốc mồm nhìn anh sắp xếp mọi chuyện, nhiều năm làm bạn như vậy, có thể nhìn ra anh không hề nói đùa. Chính vì thế nên anh mới thấy hơi đáng sợ.
Chờ Lục Hi tắt điện thoại, La Quyết Trình lập tức nghĩ đến chuyện khuyên bảo anh, chỉ tiếc chưa kịp mở mồm người này đã đi ra tới cửa.
“Hi, Hi…”
Người nọ cũng không quay đầu, đi thẳng, không nghe gì cả. Nhìn bóng dáng kiên quyết của anh, La Quyết Trình thở dài một hơi. Quyết định tuyệt tình này ẩn giấu gì đó rất đau thương.

Lúc Lục Hi trở lại phòng bệnh, cậu nhóc đã ngủ rồi, đôi mắt to linh hoạt lúc này đã nhắm chặt, miệng nhỏ vô thức hơi mở ra thở đều.
Cậu nhóc ngủ ngon thật, còn không biết vừa rồi ba mẹ đã xảy ra tranh cãi lớn thế nào.
Trái tim Lục Hi vốn đã cứng lại vì Thẩm Dĩnh, nhưng nhìn thấy mặt con trai trái tim lại mềm đi. Anh ngồi ở đầu giường, lòng bàn tay khô ráo sờ sờ trán con trai, trong lòng lại nhớ cô gái vừa mới tức giận kia.
Vừa rồi anh rời đi, không biết cô đã thu dọn xong chưa, có rời đi không.
Tuy anh vẫn luôn khắc chế chính mình, nhưng thể trạng của anh như thế, cô chịu đựng như vậy một trận, cũng không biết thân thể có thể thích ứng hay không.
Nghĩ thế, anh lại nhịn không được lo lắng, buồn rầu. Đáng lẽ vừa rồi anh phải chờ cô đi trước.
Chỉ là lúc ấy nổi nóng làm gì còn lo lắng nhiều như vậy, chỉ nghĩ rời đi thật nhanh, sợ cô lại nói thêm gì, cảm xúc bùng nổ rồi làm tổn thương cô.
Cô chủ động ở cạnh anh, anh gần như mất kiểm soát, kích động lại hưng phấn. Nhưng không kéo dài bao lâu, đã bị một câu của cô đá vào địa ngục, đúng là đùa chết anh.
Trước mắt hiện lên khuôn mặt cáu kỉnh kia, anh không nhịn được cắn răng, trên đời này loại phụ nữ nào anh cũng đã từng gặp qua, nhưng chẳng ai giống cô. Nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại mạnh mẽ hơn bất kì ai.
Muốn gặp con trai mà không nói được câu nào dễ nghe hơn à? Sao phải để cho Mã Thiên Xích nói ghê tởm anh, nếu anh thật sự không muốn để cô gặp con, đã không gọi điện cho cô tới bệnh viện.
Nói cô thông minh, có đôi khi lại không hiểu được suy nghĩ của anh.
Anh rất bất đắc dĩ, nhưng làm gì được bây giờ, yêu một người khó chịu như vậy, dù mệt mỏi cũng chỉ có thể chịu đựng..

Thẩm Dĩnh ngồi trong phòng bệnh một lúc, bình tĩnh lại sửa sang quần áo mới rời đi.
Vốn dĩ cô định đến phòng bệnh thăm Thẩm Tiếu, nhưng chưa tới gần đã nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn, vừa rồi còn không có ai, là ai phái đến ấy à, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết.
Trải qua chuyện vừa rồi, cô bỗng nhiên không có dũng khí, cơ thể nhức mỏi, bên ngoài nhìn cô cũng không ổn lắm. Lần đầu tiên Thẩm Dĩnh rút lui trong im lặng, chỉ là đi ra xa nhìn lại chốc lát rồi quay người rời đi.
Thang máy xuống đến bãi đỗ xe, cô bước nhanh lên xe, đóng cửa xe lại, không gian chật hẹp cuối cùng cũng mang lại cho cô chút cảm giác an toàn.
Chưa đợi cô kịp thở phào, di động trong túi lại vang lên đúng lúc này. Cô hoảng sợ, nhìn điện thoại thấy Mã Thiên Xích gọi tới.
Vào thời điểm này…
Cô đột nhiên cảm thấy chột dạ không hiểu sao, hắng giọng sau đó mới trả lời: “Alo?”
“Thằng bé thế nào rồi?” Giọng đàn ông trầm ổn truyền từ microphone ra, mang theo sức mạnh trấn an người khác.
“Không sao đâu, chỉ là hơi biếng ăn thôi.”
Nghe giọng cô, Mã Thiên Xích không yên tâm hỏi: “Anh ta làm khó dễ em?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.