Đầu Thẩm Dĩnh mê man đã không có năng lực suy nghĩ gì nữa, toàn bộ cảm nhận từ thể xác đến tinh thần đều từ vận động của anh, cô gần như muốn khóc lên: "Đừng, đừng gọi em như vậy..."
"Dĩnh Dĩnh, bảo bối." Anh không hề bị lay động từng tiếng giày vò lỗ tai của cô, nhìn thân thể cô hiện ra màu trắng nhạt càng thêm kích động không thôi: "Anh rất nhớ em, muốn ôm em như thế này, muốn khiến em trở thành người phụ nữ của anh."
"Đừng nói nữa, đừng..." Thẩm Dĩnh lắc đầu, không biết nên đối mặt với anh như thế nào, xấu hổ không được cũng không động đậy được, chỉ có thể nhắm mắt lại tiếp nhận.
Lục Hi lại không thuận theo, cánh môi nóng hổi rơi vào trên mí mắt của cô rất nhanh lại dời đi: "Bảo bối, mở to mắt ra, anh thích dáng vẻ lúc em nhìn anh."
Đều nói mỗi một cô gái lúc trên giường chỉ có thể nhìn người đàn ông đó, anh muốn nhất cũng chỉ là trong mắt của cô chỉ có anh.
Thẩm Dĩnh không thuận theo, đỏ mặt thúc giục: "Anh đừng nói chuyện nữa, nhanh lên!"
"Nhanh lên?" Anh tà tà cười một tiếng, thân thể cứng rắn giống như khối sắt thậm chí ngay cả nhịp đập của mạch máu đều vô cùng rõ ràng, giọng nói mê hoặc yếu ớt vang lên: "Đây chính là em nói đấy nhé, đừng hối hận!"
Rất nhanh, anh đã để cho Thẩm Dĩnh biết cái gì gọi là hối hận.
Giường chiếu kẹt kẹt vang lên, trong phòng rất sáng có thể nhìn rõ rang mọi thứ, ngay cả màn cửa đều là màu trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282554/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.