Mười hai giờ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố J, trước khi máy bay hạ cánh, một lời nhắc nhở ngọt ngào của nữ tiếp viên truyền đến trên đỉnh đầu, cất tấm bảng và thắt dây an toàn.
Thẩm Dĩnh bị âm thanh đó đánh thức, cô mơ màng mở mắt ra, phát hiện bên cửa sổ máy bay đã tối, cô có thể nhìn thấy ánh đèn ở hai bên đường băng sân bay.
Cô… ngủ cả quãng đường luôn sao?
Thẩm Dĩnh hơi ngạc nhiên với chất lượng giấc ngủ của mình, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, rất có tinh thần, đoán chừng anh đã không nghỉ ngơi cả đường đi.
“Mẹ ơi, máy bay sắp hạ cánh rồi.” Giọng nói của Thẩm Tiếu có chút buồn ngủ, dường như còn có chút không tỉnh táo.
“Con ngồi đi đừng lộn xộn.” Làm mẹ là như thế, vừa mở mắt ra là không thể không lo lắng.
May mắn là máy bay đã hạ cánh an toàn, Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, mặc áo khoác vào nắm tay Thẩm Tiếu, cô đợi một lúc cánh cửa cabin mới mở ra, để cô nhìn thấy được phân cảnh thực tế.
Cô nhìn lên màn đêm tối, chỉ có một vài ngôi sao rải rác trên bầu trời, cô quấn chặt quần áo, hít thở không khí ở đây, cuối cùng cũng nhận ra được mình thực sự đã trở lại rồi.
Năm năm trước, cô buộc phải rời đi, năm năm sau, cô lại đứng đây.
“Đi nào.” Giọng nói của người đàn ông cũng nhuộm lên sự lạnh lẽo trong màn đêm.
Thẩm Dĩnh gật đầu nhẹ nhàng, từ từ thở ra bước về phía trước, Lục Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282521/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.