Dường như lúc này người đàn ông mới chú ý đến cô, liếc nhìn qua, lúc đầu là cố ý muốn trọc tức cô, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người cô lại không thể nào rời đi được.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, không xấu màu sắc rất đẹp, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi cổ V, một chiếc quần jean màu xanh, đi một đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc một nửa rơi xuống, một nửa kẹp sau đầu, thoạt nhìn giống như một sinh viên vừa mới ra trường.
Lục Hi liền nhớ lại lần gặp cô ở quán bar vào 5 năm trước, cũng là cảm giác như vậy, trong hoàn cảnh xa hoa, cô giống như một đóa cúc họa mi, vô cùng xinh đẹp.
Năm năm sau, con trai cũng đã lớn, cô cũng 29 tuổi rồi, nhưng năm tháng dường như đã bỏ qua cô, không những không để lại một chút dấu vết lão hóa nào trên cơ thể, ngược lại còn khiến cô trông càng trẻ hơn.
Cô có một khuôn mặt rất ngây thơ, đặc biệt là lúc cười, hoàn toàn không giống một người đã làm mẹ.
Thẩm Dĩnh chạm phải đôi mắt sâu, tĩnh mịch của người đàn ông, có chút không tự nhiên cúi đầu xuống, mượn việc chỉnh lại cổ áo của Thẩm Tiếu để tránh ánh mắt của anh.
Nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy? Trên mặt cô có cái gì sao?
Thẩm Dĩnh cố gắng nói với bản thân mình là đừng quan tâm, không muốn thể hiện bất cứ điều gì khiến người khác hiểu nhầm ở trước mặt anh.
“Muốn uống gì không, chú kêu người lấy cho cháu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282520/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.